Bàn tay cho những thương yêu
Lấy chồng được ba tháng cũng là ba tháng tôi phải làm dâu xứ người. Cuộc sống thật không dễ dàng với một cô gái miền Nam làm dâu đất Bắc.
Chồng thương yêu tôi rất nhiều và cũng chính tình yêu mãnh liệt của anh đã khiến tôi giã từ câu hò Ba lý để đồng ý làm dâu miền Bắc. Ngày đầu về nhà chồng, điều đầu tiên tôi cảm thấy là sự lạc lõng, trước hết do giọng nói của mình. Mặc dù ông xã khăng khăng bảo rằng giọng con gái miền Nam nghe rất ngọt nhưng tôi vẫn cứ thấy vầng trán của mẹ chồng nhíu lại mỗi khi nghe tôi nói. Hình như, bà gặp đôi chút khó khăn để hiểu được hết ngữ nghĩa trong từng câu, từng lời của tôi. Khác với những điều tôi tưởng tượng về một mẹ chồng trước đây. Bà rất ít nói, chỉ chuyện trò với tôi những câu cần thiết.
Những ngày đầu về nhà chồng, tôi chưa tìm được việc làm thích hợp, chỉ quanh quẩn ở nhà nấu cơm, ăn trưa cùng mẹ chồng rồi đợi chồng về ăn tối. Thế nhưng tôi làm gì cũng không đúng ý bà. Đôi lần tôi bắt gặp bà úp lại trong chạn tất cả những chén bát tôi đã rửa sạch và xếp trước đó. Bà cũng không đụng đến những bộ quần áo tôi mua tặng. Mẹ chồng tôi cứ như một tảng băng lạnh lùng, xa cách. Tôi đem điều này nói với chồng nhưng anh chỉ vỗ về: “Mẹ rất hiền và thương em, em là dâu ngoan của mẹ mà. Đừng lo lắng”.
Tôi về nhà anh vào đầu mùa thu, lúc những cơn mưa hạ vừa kết thúc, lá trải vàng dưới bước chân, Hồ Tây nghiêng nắng lung linh. Anh nắm tay tôi đi dạo quanh hồ, hứa hẹn sẽ cho tôi một cuộc sống chỉ có niềm vui và hạnh phúc. Ba tháng làm dâu, chưa được tận hưởng niềm hạnh phúc chung sống bên người mình yêu thương thì cảm giác tủi thân cứ len lỏi trong lòng. Tôi nhớ gia đình mình, nhớ ba mẹ, nhớ nhà da diết. Mỗi khi cần tìm chút tình cảm của người thân, tôi lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của mẹ chồng. Lòng hoang mang, lo lắng, tôi bắt đầu tự hỏi: “Quyết định lấy chồng Hà Nội của tôi có phải là điều đúng?”
Mùa đông, những khung cảnh lãng mạn và niềm hạnh phúc cũng mơ hồ như sương khói Tây Hồ. Tôi bắt đầu bị bệnh: từ cảm cúm đến cảm lạnh, sốt siêu vi. Tôi sốt cao và nằm thiêm thiếp bên giường bệnh. Trong những cơn mơ chập chờn, tôi mơ về khuôn mặt hiền từ của mẹ, đôi mắt lo lắng cùng đôi tay ấm áp dịu dàng chăm sóc khi tôi còn bé. Gặp lại mẹ, tôi mừng quá, nước mắt tuôn trào, tôi khóc òa lên như đứa trẻ. Mẹ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng vỗ về một lúc rồi đỡ tôi nằm xuống. Mỗi khi, được đôi tay mát rượi ấy sờ lên trán, tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Cơn mơ chập chờn nhưng rõ ràng, tôi thấy mẹ thân yêu của mình bên cạnh.
Cơn sốt qua đi, tôi thức giấc lúc nửa đêm. Vào thời điểm đó, tôi trông thấy hình ảnh mà suốt đời không thể nào quên được. Mẹ chồng tôi ngồi bên cạnh, mắt nhìn tôi nửa lo lắng, nửa yêu thương. Tay bà vẫn nắm chặt tay tôi đầy khích lệ. Thấy tôi tỉnh giấc, mắt bà ánh lên niềm vui, nắm tay tôi chặt hơn và thì thầm: “Con dâu của mẹ cố gắng lên nhé”. Giờ tôi mới để ý đôi tay bà thật ấm áp và đã hiểu ra mọi chuyện. Bà đã ở bên chăm sóc cho tôi trong hai ngày qua không ngơi nghỉ.
Tôi chợt thốt lên: “Mẹ!”
Trần Chương Khánh