Trước ngưỡng cái chết …
Giữa lúc cuộc đời đang rất vui vẻ viên mãn, công việc, sức khoẻ, tài chính, quan hệ xã hội, mọi thứ đều thuận lợi. Chỉ là ko có tình yêu, thì cũng ko có gì là quan trọng, tôi lúc nào cũng lạc quan tìm niềm vui sống cho mình. Tôi luôn tự nhủ: còn sống, còn khoẻ mạnh, lành lặn, mọi thứ còn có thể. Tôi đi truyền cảm hứng ấy cho mọi người. Ta hãy cùng nhau yêu đời, đời đẹp biết bao nhiêu.
Và rồi, ập tới tin dữ.
Chiều thứ 4 rồi, Đài tổ chức khám sức khoẻ tổng quát cho toàn nhân viên ở BV ĐH Y Dược. Tôi ngồi giữa các đồng nghiệp, tâm trạng rất thoải mái, coi như chuyện chơi. Ai khám xong ra cũng toe toét cười. Khoẻ, khoẻ cả. Tôi đinh ninh mình cũng vậy. Mình tập thể dục, ăn uống dinh dưỡng, sống điều độ, dĩ nhiên là cũng phải vậy.
Cho đến khi bác sĩ tư vấn nói. Lúc ấy là 4h chiều. Em có 1 khối u theo kết quả siêu âm. Tôi lùng bùng lỗ tai, chưa hiểu. U là sao? Là ung thư đó em. Tôi bất động, không hiểu câu nói đó. Thậm chí cũng không ngã quỵ hay khóc hay làm bất cứ gì. Cứ đứng đó. Bác sĩ nói, em đi chụp CT và thử máu lại đi. Cứ bình tĩnh đi!!!
Chính là câu nói đó. “Cứ bình tĩnh đi”. Tại sao phải bình tĩnh khi chuyện đó ko nghiêm trọng.
Tôi bước xuống khỏi cầu thang như người vô hồn. Chưa tương tác được với thông tin mình vừa nhận. Như là nghe chuyện của ai. Trong phim. Hay trên báo. Hay chuyện phiếm ngoài đường. Không, không phải tôi đâu. Sao là tôi. Tôi đã sống quá điều độ. Tôi đã sống quá tử tế mà. Không. Không đâu.
Phòng CT và thử máu đóng cửa, hẹn sáng sớm mai. Tôi đứng ngây ra giữa sân bệnh viện. Người ta đi lại lác đác. Chiều muộn rồi, bắt đầu sầm tối. Tôi muốn khóc rống lên mà ko sao ra nước mắt. Tôi muốn cầm điện thoại lên gọi, mà chẳng biết nên gọi ai. Mẹ tôi? Tôi sợ bà lo lắng.
5g, điện thoại của khách hàng rung lên. “Em ơi, tụi anh đợi em qua họp”. Giờ này họp hành gì, tiền bạc gì, danh vọng gì. Tôi còn cần gì nữa đâu. Tôi sắp chết rồi, mấy thứ đó ích gì đâu. Mà rồi chẳng hiểu sao, tâm lí tôi bị rối loạn. Nó vừa suy sụp, lại vừa muốn thoát ra trạng thái kinh khủng này. Nó muốn chối bỏ sự thật. Cứ như toàn bộ buổi chiều này là ko có. Là ảo giác. Tôi đi khám bệnh, xong rồi, và giờ về thôi, khách hàng đợi.
Tôi leo lên taxi, tới chỗ hẹn. Trong xe vẫn kịp thoa phấn, tô son, xoã tóc ra, sợ khách hàng thất vọng. Trong quán, những nhà báo, những gương mặt quen đi lại nói cười. Tôi không đủ sức chào ai. Nhìn họ tôi thấy sự sống bất tận. Họ có năm dài tháng rộng để xinh đẹp, sân si, đua chen. Tôi còn những ngày cuối cùng. Tôi thấy lẻ loi và cô độc. Không thể cho ai biết tôi đang bị gì, vẫn cố để bình thường. 6h, không chịu nỗi những cơn gió lạnh, tôi cáo lỗi ra về.
Trên xe quay ngược lại bệnh viện, tôi gọi cho chị gái. Chị hoảng hốt và lao tới. Chị em gặp nhau. Tôi đã kiên cường cả buổi chiều, vừa thấy chị, tôi bưng mặt khóc. Chị cũng khóc. Tôi bắt đầu nói. Lảm nhảm. Nhắc lại những kỉ niệm lúc còn nhỏ. Nói về những ước nguyện chưa thành. Em còn muốn có con. Em muốn ăn Tết với gia đình. Em muốn cùng chị chăm sóc Trúc con chị. Em còn nhiều thứ muốn làm quá. Tại sao lại là lúc này hả chị. Em còn trẻ quá mà. Em đã sống sai gì sao, em không đủ tốt phải ko. Chị ôm tôi nói: không, em rất tốt, em luôn vì mọi người, không phải lỗi ở em. Tôi hỏi: chị có hình dung cảnh em chết đi không. Những cuộc gặp gia đình mình sẽ ko còn em nữa. Chị khóc. Không, chị ko bao giờ hình dung được vậy. Em sẽ ko sao đâu. Chắc nhầm lẫn. Chắc kết quả sai. Mình sẽ đi khám lại….
Chị nói tôi ăn chút gì đi, tôi ko ăn được. Chị nói ráng ngủ, sáng mai 5h dậy lấy máu thử rồi. Em căng thẳng sẽ làm kết quả không chính xác. Tôi nói, hãy đưa em đi Chùa.
Chị chở đi. Tôi ngồi sau xe máy, nhìn mọi thứ trong đời đều vô nghĩa hết. Nhà sang. Xe đẹp. Hàng hiệu. Của cải. Danh tiếng. Yêu đương. Thất tình. Còn gì quan trọng đâu. Khi ta biết những ngày còn lại ngắn ngủi, ta ko có khao khát gì ngoài việc được sống, sống dẫu bình thường thiếu thốn, dẫu nghèo, dẫu xấu xí, dẫu ko ai yêu… Nếu tôi được sống, tôi sẽ ko than thở nữa, mà sẽ quý trọng từng thứ đời cho.
Đứng trước Quan Âm Bồ Tát, tôi khóc như mưa. Tôi nhận mọi lỗi lầm của mình từ trước đến nay, có lẽ tôi đã quá kiêu căng, quá vô tâm, làm buồn lòng nhiều người. Tôi xin người hãy cho tôi một cơ hội, để tôi sữa chửa. Tôi sẽ sống chân thành, giản dị, giúp đỡ người khác. Tôi sẽ biết hài lòng với những điều mình có và không chạy theo hư danh. Miễn, cho tôi sống thêm thời gian. Không phải là 1-2 tháng, sự hữu hạn của nó kinh khủng quá.
Chị đưa tôi về. Ôm chặt chị sau lưng, tôi nói như mê sảng: hãy ở cạnh em.
Đêm đó là đêm dài nhất trong đời tôi. Chị nằm cạnh, cầm tay, nói không sao, không sao mà. Em là người tốt, ko sao đâu mà. Tôi ngủ thiếp đi, mơ toàn ác mộng. Có lúc thấy mình mạnh mẽ, tôi nhủ, mình chấp nhận, coi như số phận mình vậy. Có lúc tôi yếu đuối, sợ hãi. Tôi trừng trừng mắt nhìn lên trần và nghĩ: nếu mình chỉ còn vài mươi ngày để sống, thì giờ hãy quý từng phút. Tôi nhắm mắt hít thở, thiền, mà ko được. Đêm trôi qua từng giây.
Không ngủ được, tôi lên mạng search về căn bệnh. Tin tức nào cũng “chết, chết”, sau 2-6 tháng. Thật khủng khiếp.
Tôi nhớ tới Wanbi, Duy Nhân, Quang Minh, những người trẻ đáng thương đó. Và giờ tới phiên tôi sao. Và rồi trong những câu chuyện về sau sẽ là tôi sao.
Đêm chưa bao giờ dài đến thế…
4h sáng, chị báo thức dậy. Tôi nghe như chuông gọi hồn. Chị cầm tay lay nhẹ, không sao đâu. Còn nước còn tát mà.
Phòng thử máu buổi sáng nghẹt cứng người. Tôi cứ đi theo sau chị, không quan tâm điều gì. Trong đầu chỉ vang lên 1 câu “mình sẽ chết”. Lấy máu. Rồi qua phòng CT. Đợi tới 7h sáng mới làm việc. Tôi nằm dài trên ghế, gối đầu lên chị. Rồi lại lảm nhảm kể chuyện xưa. Hai chị em khóc. Rồi bật dậy, ghi hết mật khẩu email, FB, tài khoản ngân hàng cho chị. “Nếu lỡ em đi đột ngột, thì hãy nhớ mấy cái này”.
Tôi nói với chị, em ko thích ồn ào. Nên đừng cho ai biết. Em ko thích bị lên báo như mấy bạn khác. Cũng đừng thương hại em. Nếu kết quả ra thực sự là em bị, em sẽ bỏ hết, về quê với mẹ. Sống những ngày cuối. Chị hãy về với em. Em lúc này không cần gì hết.
7h sáng, tôi vào phòng chụp CT. Người ta truyền 1 loại thuốc cản quang vào người, nóng như lửa đốt. Tôi sợ hãi như đang đưa lên giàn hoả thiêu. Nằm khấn “Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát”. “Nam Mô A Di Đà Phật”.
Ngồi đợi tới trưa mới có kết quả. Tôi lại lảm nhảm.
Tôi nói, chị ơi em ước gì em không bị sao. Vì cuối tuần này em có tới 4 show. Tuần tới em có mấy chương trình. Tháng tới em phải đi Thái Lan. Cho em sống thêm ít nữa để em làm cho xong. Em sợ phụ lòng người ta.
À chị ơi, cho em sống thêm ít nữa, em muốn đẻ 1 đứa con. Em muốn giúp anh chị em trong nhà. Em còn muốn xin lỗi những người em đã cư xử sai. Em, em…
Chị khóc. Tôi khóc.
Lúc lấy kết quả xét nghiệm máu, ko đợi được, tôi tự đọc và lên mạng search. Chỉ số của tôi bình thường. Google nói, nếu bị Ung thư, chỉ số đó phải tăng. Tôi mừng khấp khởi.
Lấy kết quả CT, tôi đọc thấy những dòng chữ chuyên ngành nên không hiểu. Chị nói, em cứ bình tĩnh, cứ để bác sĩ nói sao.
Chị nắm chặt tay tôi bước vào phòng bác sĩ, đó sẽ là người tôi nhớ suốt đời. Bác sĩ nam, trưởng khoa nội, ông có gương mặt phúc hậu, giọng nói chậm rãi. Ông nhận ra tôi trên tivi. Ông đưa phim lên, nói, từng lời: – Kết quả ban đầu xác định U của em là không nguy hiểm, nhưng tôi cũng chưa dám chắc 100%. Mà tôi muốn không để sai sót nào. Vậy sáng mai tôi sẽ cho hội chẩn với đoàn bác sĩ nước ngoài, rồi sẽ báo em. – Nếu xấu nhất thì có cách nào ko bác sĩ? Chị tôi hỏi. – Thì phẫu thuật, cũng sống thêm 5 năm nữa.
Tôi đứng ngây ra. Chị gái tôi trả lời thay mọi thứ. Rồi đưa tôi quay trở lại nhập viện. Chị nói, bớt lo rồi, bác sĩ đã nói vậy mà, em vui lên đi. Tôi chẳng cười chẳng khóc. Vô hồn. Chị đưa em vào chùa đi.
Chúng tôi lại đến ngôi chùa cũ. Tôi quỳ trước Quan Âm Bồ Tát, cảm ơn người đã nghe tiếng lòng tôi đêm trước. Tôi vào chánh điện, khấn Đức Phật, nguyện người hãy giúp tôi qua đêm nay.
Hai chị em lại về. Lại một đêm nữa. Chị tôi phấn khởi hơn, nói, thôi em đừng buồn. Ít ra em vẫn còn 5 năm, còn tốt nhất em sẽ ko bị gì. Cứ có lòng tin đi. Em còn có gia đình bạn bè, họ sẽ giúp em. Tôi nói, người ta chỉ đến bên mình lúc khoẻ mạnh và xinh đẹp thôi chị, nếu em xấu xí bệnh tật ai còn quan tâm. Chị nói, thì em còn có gia đình.
Dù lo lắng, kì lạ, tôi ngủ một giấc say sưa. Coi như cuộc đời an bài. Có ra sao, ngày mai tôi đối diện. Tôi không dám tham lam. Tôi đã sợ chỉ còn 1-2 tháng, thì giờ mọi thứ ko tệ đến mức đó rồi. Tôi ngủ, ngày mai tôi sẽ đối diện tất cả.
Điện thoại có những tin nhắn, tôi không trả lời bất kì ai.
Ngày mới lại đến. Tôi đón bình minh với nỗi sợ trở lại. Biết đâu, cuộc đời vẫn luôn ko như mình muốn. Và cái xác suất dù thấp lại là tôi. Chẳng mấy chốc lại bi quan.
Từ 7 giờ tới 11h trưa chờ hội chẩn, thời gian trôi đằng đẵng. Chị nói em ăn gì đi, tôi nói em ko có tâm trạng.
Gần 12h, bác sĩ mời tôi vào. Chị lại cầm chặt tay tôi lần nữa. Và từng lời của bác sĩ, tôi sẽ ko bao giờ quên:
– Theo như kết quả hội chẩn được tất cả bác sĩ thống nhất, thì em chỉ bị bướu, lành tính, không sao. Không phải ung thư. Yên tâm đi nhé.
Tôi đứng đó. Y như cái lúc hay tin mình bị. Cũng phỗng ra, không cười cũng ko khóc. Chị cũng ko khóc. Hai chị em gật đầu lia lịa với từng lời của bác sĩ, người vừa cứu cuộc đời tôi. Chị tôi hỏi đi hỏi lại cho kĩ, dù là lành những có nguy hiểm về sau ko, có khi nào sẽ chuyển sang ác tính ko. Phải kiêng cữ gì ko. Phải làm thế nào. Bác sĩ giải thích rất cặn kẽ. Không sao. Lành tính tức là ko có bệnh. Tức là như người bình thường, không phải chữa trị gì. Như là cục thịt dư, vô hại.
Lúc đó tôi mới khóc rống lên. Lúc đó tôi mới tin rằng đời mình vừa qua một cơn nguy kịch. Lúc đó tôi mới tin rằng mình được sống trở lại.
Tôi lên FB post một cái status, trấn an mọi người.
Chị gái làm thủ tục xuất viện. Tôi ngồi sau lưng, nhìn cuộc đời trước mắt, thấy yêu quý lạ thường. Tiếng ồn xe cộ, khói bụi, kẹt xe, sự khó chịu của người đi đường, hàng rong, tôi thấy đều đáng yêu. Được sống để thấy những điều đó, để buồn vui hờn giận, quý giá bao nhiêu.
Tôi nở nụ cười, sau 3 ngày đẫm trong nước mắt. Chị cũng cười. Tai qua nạn khỏi rồi, kinh khủng quá. Xe chị chạy bon bon giữa đường chiều, hai chị em ghé ăn 1 bữa cơm đàng hoàng. 3 ngày, tôi mới có lại cảm giác vị giác hoạt động.
Leo lên nhà, nằm xuống, thở phào. Mọi thứ vẫn còn chưa định thần được. Mở điện thoại ra thấy quá trời cuộc gọi, tin nhắn, inbox, mà không đủ bình tâm để nghe ai. Sợ lời này còn giẫm lên lời kia. Rồi ngủ được một giấc ngắn. Trong mơ còn chập chờn nỗi ám ảnh 3 ngày qua.
Thức dậy, chạy lên Đài. Tôi muốn chăm chỉ làm việc. Muốn sống ý nghĩa, sống có ích. Muốn sống điều độ. Muốn rời xa sân si. Muốn sống một cuộc đời đơn giản.
Khi viết ra được những dòng này, tôi mới thực sự bình tâm và hoàn hồn trở lại. Cuộc sống vừa tái sinh. Phía trước còn đầy những mục tiêu kế hoạch để cố gắng. Nhưng chắc chắn, những gì ông trời mang đến lần này sẽ là một bài học vô cùng lớn về nhân sinh quan.
Tôi đã hiểu, điều gì quan trọng nhất trên cõi đời này. Là sự sống, là thân này, phải biết quý trọng, chăm sóc, giữ gìn. Tôi sẽ ko bao giờ có những phát ngôn ngu ngốc như “sống vầy chết sướng hơn”, “chán quá chắc tự tử”, “ăn đại đi chết thôi”, “uống đi không sao đâu”, “thức khuya có sao đâu”, “thất tình chắc chết”. Không, không có gì quan trọng hơn sự sống, còn sống ta còn làm lại được tất cả. Và vì vậy, nghèo – giàu, thành công – thất bại, đẹp – xấu, hơn – thua, nổi tiếng – vô danh, được yêu – cô đơn…không phải là thứ tôi theo đuổi.
Mà là khoẻ mạnh và bình yên.
Các bạn, hãy đi khám sức khoẻ định kì 6 tháng 1 lần. Hãy trân trọng những gì mình có. Hãy cảm ơn cuộc đời. Và hãy sống trọn vẹn từng ngày, nhé.