Đèn đỏ
Trong cái dòng người đông nghẹt vì đèn đỏ, anh đỗ chiếc xe ngay cạnh tôi một cách vô tình. Rồi anh giật mình vì nhận ra tôi, người mà anh từng phụ bạc.
Phố xá lúc tan tầm đông nghịt. Ai cũng có những công việc đang chờ đợi. Chiếc đèn giao thông giữa ngã tư chuyển sang màu đỏ, buộc sự hối hả của họ phải dừng lại đôi chút, chừng vài chục giây.
Anh đỗ xe ngay cạnh tôi. Như một phản xạ vì nhận ra cái bóng dáng quen thuộc của tôi, anh ngoảnh mặt sang nhìn kĩ lại để kiểm chứng. Chỉ vài giây sau, anh quay vội mặt đi. Tôi đã nhận ra anh từ lúc đi trên cùng một quãng đường dài nhưng điều đó chẳng buộc tôi rẽ sang một con đường khác. Nghĩ cho cùng, trên con đường ta đi, có những hòn sỏi. Điều mà ta cần làm là gạt nó sang để bước tiếp chứ không phải vì nó mà rẽ sang một con đường khác để trốn chạy. Và tôi đã làm thế.
Anh nhận từ tôi mọi thứ, tình yêu, sự trong trắng, danh dự và cả bạc tiền. Sau tất cả những điều đó, anh ra đi, hệt như tất cả những thằng mà người ta gọi là “Sở Khanh” vẫn làm. Anh lạnh lùng buông câu nói: “Anh không còn yêu em nữa, giờ người con gái đó mới mang lại hạnh phúc cho anh. Em đừng đau khổ, cũng đừng níu kéo anh vô ích”.
Tôi vật vã, khóc lóc thậm chí còn đòi chết. Nhưng những động thái đó của tôi chẳng mảy may tác động tới cảm xúc của anh ta. Tôi buộc mình đứng dậy dù ban đầu là sự mạnh mẽ giả tạo. Tôi dần dần quen được với điều đó, một cách đau đớn nhưng phải quen.
Người ta vẫn bảo “Sóng trước đổ đâu, sóng sau đổ đấy”. Anh cũng nhận được về mình đầy đủ những thứ mà trước anh dành cho tôi. Anh không gục ngã và đau đớn như tôi thủa nào, nhưng sĩ diện thì có vẻ bị tổn thương nhiều lắm. Tốt thôi, vì điều đó cần và xứng đáng thuộc về anh.
Giờ tôi cười, tôi sống và tôi vui, dù bên tôi chưa có người đàn ông nào làm điểm tựa. Tôi vẫn trên hành trình tìm kiếm người thực sự thuộc về mình. Nhưng tôi không mệt mỏi và buồn chán.
Số giây của đèn đỏ có vẻ trôi chậm hơn. Có gì đó như trêu tức lòng người. Anh có thể nghĩ tôi không nhận ra anh. Mắt tôi nhìn thẳng về phía trước, còn anh cúi gằm xuống mặt đường. Tôi mỉm cười ngoảnh mặt sang phía anh, không phải để nhìn anh mà nhìn chiếc đèn đỏ đang chuyển dần sang giây cuối cùng. Anh vẫn không ngẩng mặt lên. Tôi phóng xe lao đi khi đèn chuyển màu xanh. Qua gương chiếu hậu, tôi thấy anh vẫn tần ngần nhìn theo dáng tôi. Có lẽ cuộc đời cũng cần có những chiếc đèn đỏ, để ai đó có thể dừng lại và nghĩ về những gì đã qua…
Theo Hải Âu (Dantri)