Tôi đã dùng 4 năm để nói chuyện với người vô gia cư, và những điều tôi nghe được khiến bản thân cảm thấy thật sự ngượng ngùng…
Bạn chẳng thể mong đợi nhận được gì có giá trị vật chất từ những người vô gia cư, đúng thế. Nhưng bù lại, bạn sẽ nhận được món quà có ý nghĩa tinh thần. Món quà ấy, chẳng cần mất tiền, vẫn sở hữu được, đó là nụ cười. Mikaël Theimer (MKL), một nhiếp ảnh gia người Pháp đã dành khá nhiều thời gian của mình để gặp gỡ, trò chuyện và xin chụp ảnh những người vô gia cư mà anh có cơ hội được biết họ.
Những người vô gia cư mà Theimer gặp trên đường đã khiến cho anh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Anh học được từ họ rất nhiều, từ kiến thức lịch sử, địa lý, văn hóa quốc gia, đến xã hội, nghệ thuật, văn học, triết học.
Và cũng chính vì thế, không ít những cảm xúc mà Theimer lần đầu được trải qua, vui có, buồn có, cười có, khóc có, hy vọng có, thất vọng cũng có. Đối với anh, trong những bức ảnh mà anh chụp được, không chỉ đơn thuần là những bức chân dung, những tấm ảnh chụp một con người nào đó, mà là cả một câu chuyện, một kỉ niệm, một cuộc đời.
“Chào anh bạn, khỏe không?” là cách mà chàng nhiếp ảnh gia bắt chuyện với một người vô gia cư, và từ đấy, những câu chuyện cứ thế tuôn ra như dòng chảy của một con suối. Chuyện đời anh, chuyện đời tôi, chuyện đời chúng ta…
1 Fernand là người đàn ông tốt bụng nhất mà tôi từng gặp trên thế giới này. Con mèo là bạn thân nhất của ông ấy.
2 Mario vào tù vì giết tên đã hiếp dâm con trai nhỏ của mình. Sau đó, anh đã trắng tay vì mất tất cả.
#5 Sau khi tôi đăng tải tấm hình này lên mạng xã hội, một ai đó đã thuê người đàn ông Normand này tới làm việc ở một công trình xây dựng.
6 Anh ấy đã kể cho tôi một lần anh được một cô bé tặng cho một cây kẹo mút và điều ấy đã khiến anh rơi nước mắt vì xúc động.