Tự nhiên tôi bật cười với biển – Hồ Hải
Sớm nay tôi cầm tập “Biển Bắc” trên bờ
Tự nhiên bật cười với biển
Cớ sao ông Hai – Nơ lại bảo:
“Biển là ngôi nhà ẩm ướt, là buồn phiền
Nơi cô ả Thái Dương xinh đẹp, mỹ miều
Phải trở về trong cánh tay lão chồng già
Chán chường buồn tẻ”
Và “Biển là nơi chiếc giường lạnh lẽo đặt từ lâu
Của anh chàng góa vợ Mặt trời”
Thế mà bao nhiêu đạn réo bom rơi
Biển Nam của tôi vẫn cười rất tươi như thế đó
Biển cười rất tươi với những người dân chài đánh cá
Trắng xóa
Biển cười tung hoa tới các chú Hải quân
Hối hả
Biển cười thiết tha với từng cô thiếu nữ yêu đời đang hành quân
Ngất trời
Biển cười lặng xâu xé xác Huê Kỳ
Tả tơi …
Biển cười rất tươi với từng người khách lạ xa xôi
Tình người … muôn đời …
Ôi mỗi một tiếng cười
Nâng ngàn sóng chăm nơi
Đẹp biết bao nhiêu
Mặt trời nhô lên kia
Sáng mọng bốn Phương trời
Và lòng tôi rạo rực mãi tiếng cười …
Hồ Hải – Bùi Đình Hải, sớm mùa hè 1973, biển Đồ Sơn.
Thegioibantin.com | Vina Aspire News
Jack Bui, Nguồn: Tập thơ Hồ Hải