27 tuổi một lần nữa tôi thất nghiệp, hoang mang giữa đời: Hệ quả của tuổi trẻ thiếu định hướng, thiếu kiên trì là sự mất kiểm soát với cuộc sống của chính bản thân trong tương lai
Không ít những người trẻ vẫn nay làm công việc này, mai làm công việc khác mà vẫn chưa hiểu rõ bản thân muốn gì, sẽ trở thành ai? Nếu không sớm xác định một con đường cho tương lai và kiên trì theo đuổi nó, có thể một ngày bạn sẽ hối hận, hoang mang với chính cuộc sống của mình như nhân vật trong câu chuyện dưới đây.
Trong căn phòng vắng, tôi thức dậy với đôi mắt cay xè chỉ chực đổ lệ. Nghe chẳng đúng tí nào với một người đàn ông phải không? Từ từ đã nhé, đừng vội phán xét bởi tôi sẽ kể cho bạn nguồn căn cho mọi chuyện xảy ra hôm nay.
Tối vừa rồi lại là một buổi kiến tập tại nhà hàng, nơi tôi được trải nghiệm tất cả các công việc bếp núc của nhà hàng như một nhân viên thực thụ, chỉ khác ở chỗ: không có lương. Tôi của bây giờ là vậy đấy.
5 tháng trước, tôi bỏ việc và rời nhà đi du lịch nhằm “đổi gió”. Dù rằng trong hành trình ấy chúng tôi đã học được vô số điều mới lạ nhưng chúng không hề nằm trong dự kiến, không hề được lên kế hoạch trước. Làm ít, tiêu nhiều, giờ đây tôi gần như không còn một xu dính túi.
Trước khi chu du trong chuyến đi bất tận của mình, tôi để hết tài sản ở lại nhà của bố mẹ, bởi kế hoạch là sau khi đi du lịch về, tôi sẽ dành vài tháng ổn định cùng chỗ tài sản đó. Đó là kế hoạch, còn hiện thực thì sao? Bây giờ tôi ngồi đây, tay trắng, không tiền, không nhà, không việc. Thậm chí, đến một chiếc xe để tiện kiếm việc tôi cũng còn chẳng có.
Trước khi tôi rơi vào tình cảnh này, tôi đã dành suốt 5 năm vừa rồi chuyển qua chuyển lại giữa hai lĩnh vực công việc vì tôi không thể đưa ra quyết định. Vào năm 2013, vừa tốt nghiệp trường nấu ăn, được nhận vào một nhà hàng tại Carlifornia dường như là một cơ hội ngàn vàng với tôi. Những tưởng đã có cơ hội thành công trong lĩnh vực mình yêu thích.
Thực ra, trước đó, tôi là sinh viên trong một trường Cao đẳng nghệ thuật, nhưng, ngay sau khi hoàn thành năm nhất tại nơi này, đầu tôi lúc nào cũng ong ong những câu hỏi, những lo âu, những trăn trở vì sao tôi chọn ngành học này trong khi chính tôi cũng còn không biết nó có thể trở thành “cần câu cơm” cho tôi sau này không. Tôi hoảng loạn, lo sợ và bắt đầu bỏ ăn triền miên.
Tôi tự hỏi bản thân mình: “Vì sao mình lại cảm thấy khốn khổ đến vậy?”. Trên thực tế, có vô số yếu tố dẫn đến tình trạng bản thân tôi lúc bấy giờ nhưng tác nhân quan trọng nhất có lẽ là trạng thái mất kiểm soát với cuộc đời của chính tôi. Dường như tôi chưa bao giờ được tự mình quyết định việc gì, dường như luôn có ai đó cầm tay chỉ việc cho tôi. Lúc ấy, khao khát được là chính tôi cháy bỏng hơn bao giờ hết.
Tôi dần lấy lại quyền làm chủ với cuộc đời. Tôi tự lập tài chính, tôi học những gì tôi thích. Vì thế, tôi bỏ ngang trường nghệ thuật và theo học tại một trường nghề nấu ăn. Đó là những chuỗi ngày hạnh phúc, khi mà chỉ nghĩ đến nấu ăn thôi là tôi cũng trở nên hào hứng, năng động hơn gấp vạn lần.
Ít lâu sau đó, tôi được đi kiến tập tại các nhà hàng. Chối bỏ sự an toàn, tôi từ chối cơ hội được làm việc với các nhà hàng đối tác lâu năm của trường, tôi lựa chọn một nhà hàng do tôi tự liên hệ.
Sau khi hoàn thành thực tập, tôi được nhận vào một nhà hàng danh giá, nơi đã trau dồi kỹ năng và biến tôi thành một đầu bếp thực thụ. Những tưởng công việc này là trong mơ và sẽ giúp tôi yên phận. Nhưng không, nó phá hủy tôi cả về mặt thể xác lẫn tinh thần.
Bất chấp thể lực, sức khỏe tâm lý, đời sống cảm xúc, tôi làm việc như điên chỉ để bước trên con đường thăng tiến sự nghiệp. Cứ như vậy, mỗi ngày, 10 đến 15 tiếng. Tôi quá sức đến mức vào ngày nghỉ tôi chỉ biết nằm bẹp và làm những nhu cầu thiết yếu nhất của một người.
Đầu tôi lúc đó chỉ biết đến trách nhiệm công việc và dòng chữ “Không lùi bước”. Mỗi giấc ngủ của tôi là một cơn ác mộng về những sai lầm trong bếp tôi có thể mắc phải. Hơn thế nữa, tôi không hề thèm ăn, không có ý định ăn và cũng không ăn. Cứ như thể cơ thể tôi đang từ chối đồ ăn vậy.
Năm lần bảy lượt tìm kiếm sự tư vấn từ các bác sĩ và câu trả lời tôi nhận được là: “Cậu hoàn toàn ổn”. Tôi không hiểu bởi tôi thực sự cảm nhận được những vấn đề trong tôi. Tôi bắt đầu nhận thấy mình rất ít khi uống nước, kể cả khi đi làm lẫn khi ở nhà. Thế nhưng, mặc cho những dấu hiệu tiêu cực đó, tôi vẫn cố gắng bởi tôi quá kiêu ngạo để từ bỏ thứ đầu tiên mà mình thích, theo đuổi đến điên cuồng như vậy.
Thật may mắn, trong khoảng thời gian ấy, tôi đã gặp được một người bạn tốt, hiện cũng là người yêu tôi và cô ấy là lý do giúp tôi đi xa đến vậy.
Sau một năm ròng rã, áp lực công việc nơi nhà bếp khiến tôi băn khoăn về quyết định của mình. Tôi rời đến San Francisco và quyết định thử vận may trong ngành thời trang nam giới. Sau một thời gian, tôi lại nghỉ việc và quay về với việc nấu nướng.
Nhưng đó chưa là tất cả, hơn một năm kinh nghiệm trong ngành nhà hàng, tôi đã đủ tinh nhanh để nhận ra mọi khoảng tối trong nghề và điều này làm tôi chán ngán. Vì vậy, không lâu sau đó tôi lại quay về làm thời trang. Cứ như vậy, đẩy nhanh mạch thời gian thêm 3 năm nữa và các bạn sẽ thấy cảnh tôi cùng bạn gái xếp đồ đạc rời khỏi San Francisco vĩnh viễn.
Trở lại với thời điểm hiện tại, tôi vẫn đang ngồi đây, trong căn phòng trống, tâm trí vẫn đang lạc trong khoảng vô định. 27 tuổi, vô công rồi nghề, chật vật để kiểm soát cuộc sống của mình. Dường như mọi thứ đã quay lại điểm xuất phát của nó, thời điểm năm tôi 17 tuổi, chật vật định hướng nên học trường gì, nên theo ngành gì.
Đến tận bây giờ, 12 năm đã đi qua, tôi vẫn mờ mịt trên con đường ấy. Tôi chợt nhớ đến câu nói của Anderson Cooper: “Những thứ bạn ghét cay ghét đắng luôn là tiền đề để xác định những gì bạn thích”.
Không phải là tôi không biết thứ gì là quan trọng, thứ gì không. Tôi chỉ đơn giản là không tìm được cho mình lĩnh vực làm việc tâm đắc nhất. Ngày qua ngày, tôi tự dày vò bản thân vì tình trạng hiện tại của mình.
Ở cái tuổi người ta bắt đầu nghĩ về gia đình, ở cái tuổi người ta đã ổn định thì tôi lại lạc lối. Tôi tự hỏi tất cả những quy chuẩn vô hình tôi đặt ra trong đầu để làm gì khi mà tôi không thể đạt đến? Tôi so sánh bản thân với người khác và lúc nào cũng trong trạng thái chật vật cùng stress. Cũng may là, trong mớ hỗn độn này, sự hiện diện của bạn gái tôi phần nào xoa dịu đi những nỗi đau tôi đang chịu.
Hỗn loạn, đó là một từ tôi có thể dùng để miêu tả cuộc đời tôi. Nói thế nào nhỉ, hồi còn nhỏ, có nằm mơ tôi cũng không thể tưởng tượng cuộc đời tôi sẽ khốn khổ đến mức này. Tôi tự hỏi có ai cũng đang ở trong cùng hoàn cảnh với tôi không?
Có ai đến tuổi 27 vẫn còn chật vật với sự nghiệp của mình không? Nếu có, hãy lên tiếng, đừng chịu đựng tất cả một mình, cũng đừng lo lắng quá bởi cũng như tôi và bao nhiêu người khác, bạn không sớm, cũng không hề muộn, bởi bạn đang sống trong múi giờ của chính mình. Chính bạn phải là người định hướng và lên kế hoạch cho cuộc sống của chính mình chứ không phải ai khác!
*Bài viết là những chia sẻ của Semyon Rozin đăng tải trên Medium.
Thegioibantin.com | Vina Aspire News
Nguồn: cafef.vn