Tuổi trẻ là những khoảng cô đơn mênh mông: Thật ra, cô đơn không đáng sợ, đáng sợ là để chính mình bị nhấn chìm ngoi ngóp bởi nỗi cô đơn
Bạn có quyền lựa chọn cho mình lăng kính riêng để nhìn nhận cuộc sống, xem cô đơn như một trạng thái giống như niềm vui, nỗi buồn và sống cùng nó; hoặc xem cô đơn là một kẻ thù gớm ghê xám xịt và sau cùng vẫn phải sống cùng nó.
Hôm qua một người hỏi tôi có cô đơn không. Tôi nói có. Cô đơn nhưng không cô đơn hơn một người nào khác. Khi chúng ta có ý thức về sự tồn tại của mình, riêng mình, thì cô đơn là trạng thái chúng ta luôn luôn sẽ quay về sau những chuyến đi ngắn hoặc dài hơn, đi gặp một ai đó. Gặp gỡ dù sao vẫn là những chuyến đi, cô đơn mới là sự trở về. Câu hỏi đúng ra phải được đặt lại như thế này: Bạn có yên ổn không trong sự cô đơn của mình?
Cô đơn là gì, nên xếp nó vào đâu đây?
Cô đơn là trạng thái, là cảm xúc hay là một giai đoạn mà ai cũng phải trải qua, hay, nó chính là gốc rễ của sự sống này. Sinh ra một mình, chặng đường sống dù muốn dù không cũng sẽ thường niên một mình, rồi ra đi cũng một mình? Hẳn nhiên, một mình chẳng có nghĩa là cô đơn, nhưng một mình là điều kiện dễ dàng nhất để làm sống dậy nỗi đơn côi.
Có những khi, đang trong cơn nói cười rộn rã, bỗng thấy mình trống rỗng và lạc lõng quá chừng, như thể không gian này, thời gian này là chẳng dành cho mình, ngay cả chính bản thân này cũng như không có thực trên đời.
Có những khi, giờ tan tầm, thấy mình trôi dạt theo dòng xe cộ ngược xuôi, người ở đây nhưng tâm trí cứ bảng lảng hư không, muốn để mặc dòng người hối hả này cuốn mình đi đâu thì đi.
Có những khi, cảm thấy quá mệt mỏi với những gì đang diễn ra, những mặt người, những mối quan hệ, những bận tâm được mất thiệt hơn, bèn bỏ hết tất cả chọn đi đâu đó cho khuây khỏa, ngỡ rằng nỗi đơn côi có thể vứt bỏ đâu đó dọc đường đi, ấy mà không, cô đơn vẫn hoài cô đơn.
Vì thiếu tình yêu, vì tình bạn ơ thờ, vì không nhận thấy sự ấm áp từ gia đình? Không. Tất cả đều không phải lý do.
Ngạc nhiên là khi quá đủ đầy về cảm xúc, về tình yêu, tình thân, tình bạn; càng được yêu thương và nhận lấy những ân cần, càng thấy mình bé nhỏ và lọt thỏm giữa cuộc đời. Bất cứ khi nào và bất cứ ở đâu, cũng có thể thấy mình đồng hành cùng bóng dáng của cô đơn.
Có thể ban ngày nói cười rộn rã, đêm về lạc lối trong trăm ngàn nghĩ suy. Có thể thân thiết ngỡ chẳng thể tách rời, một ngày nọ, một khoảnh khắc nọ, nhận ra rằng anh là anh còn tôi là tôi, chúng ta ngỡ thuộc về nhau và tường tận mọi thứ về nhau, nhưng sau cùng, vẫn là những cá thể đơn lẻ trong đời sống này.
Những cá thể bé nhỏ, mong mình trưởng thành và vững chãi sau từng tháng ngày sống trên đời. Tôi nghĩ, có lẽ, cô đơn là thứ sẽ theo người ta suốt đời, nó sẽ không mất đi, chỉ là, rồi ta có thể quen với cô đơn và chấp nhận nó hay không mà thôi.
Vì sao những người trẻ tuổi thường nhận thấy rõ nét nhất sự cô đơn?
Tôi đồ rằng, trong câu hỏi cũng đã có sẵn câu trả lời. Là vì trẻ.
Khi người ta trẻ, người ta có cả sự can trường và nhạy cảm mà không có độ tuổi nào có được.
Khi người ta trẻ, người ta sẵn sàng lao mình vào trăm ngàn những thử thách và chướng ngại.
Khi người ta trẻ, người ta có thừa ngông nghênh và dũng cảm. Khi người ta trẻ, người ta có sự hưng phấn lẫn thất vọng; có niềm tin sắt đá lẫn sự ngoan cố mù quáng; có sự hiểu biết bản năng và cả trực giác chưa bị pha tạp bởi bụi mờ cuộc sống.
Tức là, khi người ta trẻ, người ta có tất cả để có thể chấp nhận, đương đầu và đôi khi là cả nâng niu nỗi đơn côi. Và có quyền thật thà với chính nỗi lòng của mình.
Đừng đánh đồng rằng cô đơn có thể dẫn đến lạc lối. Không đâu. Một khía cạnh nào đó, cô đơn là người bạn đồng hành đắc lực, cùng ta đi qua nhiều ngã rẽ cuộc sống, bởi biết rằng khi tồn tại trên đời tức là đã được bạn cho một sứ mạng, sứ mạng mà riêng ta và chỉ riêng ta mới có thể hoàn thành, không phải là bất cứ ai khác và cũng chẳng thể hoàn thành cùng với bất cứ ai khác, ngoài chính riêng ta.
Cô đơn không đáng sợ, đáng sợ là khi để chính mình bị nhấn chìm ngoi ngóp bởi nỗi cô đơn kia kìa.
Như đã nói, sinh ra một mình, chặng đường sống thường niên cũng một mình, ra đi cũng một mình, vậy nên, bạn có quyền lựa chọn cho mình lăng kính riêng để nhìn nhận cuộc sống, xem cô đơn như một trạng thái giống như niềm vui, nỗi buồn và sống cùng nó; hoặc xem cô đơn là một kẻ thù gớm ghê xám xịt và sau cùng vẫn phải sống cùng nó.
Bạn thân mến, hãy sống cho tròn đầy và trân trọng từng thứ từng thứ dẫu là bé xíu và khó nhằn mà cuộc sống đã đặt vào tay, vì được sống trên đời đã là một đặc ân rồi.
Thegioibantin.com | VinaAspire News
Nguồn: cafebiz.vn