Đối mặt với sự cô đơn

0

Tôi mặc chiếc váy đen yêu thích, tay ôm tập thơ mới mua trên phố ban chiều, rồi bước vào nhà hàng Orleans Grapevine đằng sau Nhà thờ Thánh Saint Louis. Tối qua là tối cuối cùng của tôi ở New Orleans, tôi muốn đãi bản thân một bữa ra trò để tạm kết chuyến đi đáng nhớ này.

“Tôi đi một mình,” tôi nói với cô lễ tân. Cô dẫn tôi vào khu vườn phía trong được trang hoàng trong ánh nến dịu dàng. Gió tháng Mười thổi nhẹ hai hàng trúc thanh lịch cạnh những bàn sắt nhỏ, trạm trổ tinh tế. Tôi bắt đầu để ý những ánh mắt đổ dồn về mình, cô bé châu Á duy nhất trong một không gian toàn người da trắng ăn mặc sang trọng đi theo cặp hoặc nhóm nhỏ. Tôi bắt gặp ánh mắt vài người nhìn tôi ái ngại, có lẽ xen lẫn một chút tò mò và cả “thương cảm,” khi họ nhận ra tôi đi một mình tới một nơi dành cho giao thiệp xã hội thế này.

Tôi từ tốn ngồi xuống ghế, gọi món xong thì mở sách ra đọc, để những dòng thơ như nghiến ngấu tâm can của Desireé Dallagiacomo kéo mình ra khỏi cảm giác lo âu (social anxiety) đang bắt đầu len lỏi. Mười phút sau, món ăn của tôi được dọn ra; thịt bò mềm như tan trong miệng và rau củ nướng chẳng thể vừa tới hơn. Hai ông bà lớn tuổi bàn kế bên có vẻ tò mò về sự đơn độc của tôi, cứ thỉnh thoảng lại ngó sang, thậm chí bà vợ còn tận tình hỏi: “Cháu có ổn không?” Chủ đích có lẽ là tốt, nhưng hành động đó vô tình nhấn mạnh sự bất thường của việc tôi đi một mình và khiến tôi cảm thấy khó xử, kì quặc, mặc dù tôi là người chủ động lựa chọn trải nghiệm này.

Bàn bên cạnh tôi là hai anh chị nói tiếng Ý, cả hai đều mang nhẫn ngón áp út. Gọi món xong, mỗi người bèn chúi đầu vào cái điện thoại của mình. Ngồi đối diện nhau mà cảm giác như có một bức tường chắn giữa họ, không ai nhìn ai hay thốt lên một tiếng nào trong suốt bữa ăn.

Tôi đột ngột tự hỏi mình: Tôi và họ, ai cô đơn hơn?

Bốn ngày vừa qua, tôi đi du lịch một mình ở New Orleans (Nola). Tôi đã từng nhiều lần tự đi đến các thành phố rồi gặp bạn bè ở đó, nhưng đi một mình đến một nơi chưa từng đặt chân mà cũng chẳng quen biết ai, thì là lần đầu tiên. Sáng thứ Bảy ngồi trên máy bay nhìn ra cửa sổ nắng tràn, lòng tôi ngập một mớ cảm xúc hỗn độn – một nửa là háo hức được khám phá thành phố được mệnh danh là nơi nhạc jazz ra đời, một nửa là lo lắng, thậm chí sợ hãi. Lo lắng về sự trống trải tôi sẽ phải đối mặt khi không có ai bên cạnh, và sợ hãi về sự an toàn của mình khi tôi vốn là một đứa hay quên, hở cái là mất đồ. Nhớ lại lúc tôi chuẩn bị đặt vé máy bay, bạn tôi dí vào mặt tôi kết quả Google cho “tỉ lệ tội phạm ở Nola”: “Này mày nhìn đi, năm 2011 Nola có tỉ lệ giết người cao nhất cả nước đấy!”

Nhưng tôi vẫn quyết định dấn thân, vì cuộc sống của tôi trong gần một năm qua đã bị kéo trôi bởi những sự kiện liên miên, bão hoà bởi những mối quan hệ nửa vời, không đầu cuối. Tôi thường xuyên thấy rối bời và kiệt sức. Liều thuốc tôi cần là một khoảng thời gian một mình, để đối mặt với tâm can và xác định mình đang đứng ở đâu, muốn trở thành con người thế nào.

Những ngày vừa rồi cho tôi đúng những gì tôi hình dung. Tạm rời xa nhịp sống thân thuộc, tôi ném mình vào một khoảng trống nội tâm tĩnh lặng để chiêm nghiệm về cuộc đời. Du lịch tự thân, không có một người đồng hành nào tác động lên suy nghĩ và hành động của mình, tôi cảm nhận được rõ hơn quyền tự chủ và độc lập trong mỗi quyết định mình đưa ra. Tôi có thể ngồi cả giờ nhìn ra sông Mississippi bao la, hay đột ngột rẽ vào một quán cafe ven đường mà chẳng ai giục giã “phải đi thôi.” Chiều nọ đi lạc vào một phố nhỏ cạnh Quảng trường Jackson, tôi bắt gặp một nghệ sĩ đường phố chuyên vẽ tranh biếm hoạ, bèn ngồi xuống tiếp chuyện với bà luôn mà chẳng lo có ai phải đợi mình.

Du lịch một mình, không có ai bên cạnh để phải tiếp chuyện, tôi để tâm hơn về những điều nhỏ bé đang diễn ra xung quanh và cảm thấy mình được thực sự sống trong hiện tại. Chiều qua trong lúc đạp xe một mình ở khu Garden District tuyệt đẹp, bên tai văng vẳng những bản nhạc trữ tình thân thuộc từ Spotify, tôi hát vang giữa phố và cảm thấy niềm hạnh phúc bung tràn trong lồng ngực. Hạnh phúc đến nỗi có lúc mắt tôi nhoè cả đi và ước có thể đóng băng lại khoảnh khắc này.

Trước đây tôi từng nghĩ, phim có hay đến mấy, cảnh có đẹp đến nhường nào mà không có ai bên cạnh để chia sẻ cùng thì có ý nghĩa gì? Nhưng giờ tôi đã nhận ra, mỗi kiểu trải nghiệm đều mang lại một nguồn cảm hứng và niềm vui riêng. Dành thời gian bên người khác và tạo nên những kỉ niệm cùng nhau, bạn nhận được sự bầu bạn và cảm giác gắn bó. Còn dành thời gian với chính mình, phải đối mặt với những giây phút cô độc nhất nhưng cũng trọn vẹn nhất, bạn được tiếp thêm sức mạnh nội tại và sự thấu hiểu bản thân. Một khi bạn đã đối mặt được với những góc khuất tăm tối nhất trong tâm khảm mình, thực sự chẳng có gì khiến bạn sợ hãi được nữa.

Hơn vậy, tôi quan niệm, thà trải nghiệm cuộc sống một mình còn hơn chịu đựng một sự đồng hành gò bó, ngột ngạt. Đã bao giờ bạn ngồi cùng một hội bạn chẳng thân lắm, họ nói những điều bạn chẳng thể đồng cảm, và bạn ước giá như mình không có mặt ở đây? Đã bao giờ bạn nằm trong vòng tay một người bạn yêu, nhưng mọi cảm xúc của người đó đều đã chai lì, phai nhạt, và bạn cảm thấy mình cô độc hơn bao giờ hết? Tột cùng của nỗi cô đơn có lẽ là khi ta nhận ra mình mắc kẹt trong một thiết lập xã hội cùng những người không chung nhịp đập. Bản chất của trạng thái “một mình” không phải điều quyết định sự cô đơn.

Trong thời đại này nơi mạng xã hội bao trùm đầu óc con người, thật quá dễ để chúng ta chạy trốn bản thân và đánh mất cái tôi cá nhân trong quá trình làm hài lòng người khác. Thật quá dễ để chúng ta bọc một lớp đường ngọt ngào quanh nỗi cô đơn của mình bằng số likes hay số views, tự huyễn hoặc chỉ cần vậy là đủ mặc dù con tim thì đang gào thét cho những điều sâu sắc hơn. Chúng ta cứ mãi gọt xén bản sắc của mình để tạo ra một thương hiệu cá nhân được ưa thích nhất, nhưng nhìn xem, ta còn yêu, hay còn nhận ra, chính mình không?

Đối với tôi, đi du lịch một mình trong mấy ngày qua không hề dễ dàng. Cứ đi đến chỗ vắng người là tay nắm chặt lọ xịt cay trong túi, thỉnh thoảng lại phải ngoái lại xem có ai đi sau mình không – tôi phải học cách tự chăm sóc và bảo vệ bản thân. Ngồi ăn một mình trong nhà hàng, xem ca nhạc một mình trong quán bar – tôi phải học cách tìm ra sự bình yên và đủ đầy trong chính sự tồn tại của bản thân và đóng một cái áo giáp chống lại định kiến và áp lực xã hội từ những người xung quanh. Sống chung trong một phòng hostel với 11 người từ mọi lai lịch khác nhau, tôi phải học cách mở lòng hơn nữa với những sự khác biệt. Ai ngờ có ngày tôi lại quen được một bà cô tóc màu hạt tiêu đến từ Kobe, Nhật Bản, vừa nghỉ hưu cái là xách balo lên và đi khắp thế giới luôn?

Nhưng chốt lại thì, chuyến đi này là một trong những quyết định đúng đắn nhất của tôi năm nay. Không hoàn hảo, nhưng nó là khoảng thời gian “kết nối” với chính mình và “ngắt kết nối” với đám đông tôi đã tha thiết cần trong một thời gian dài.

Cảm thấy thoải mái và thanh thản trong sự đơn độc của mình là một điều quan trọng, vì chẳng ai theo ta được suốt đời, đến cái bóng của ta còn rời bỏ ta trong bóng tối. Trong bài viết “Vẻ đẹp của người đứng một mình,” Đặng Hoàng Giang có trích lời Ralph Waldo Emerson, nhà thơ lớn của Mỹ thế kỷ 19, rằng: “Người gây cảm hứng và dẫn đường cần tách khỏi những người khác, để không phải sống, thở, đọc và viết hằng ngày dưới gông cùm của những ý kiến của họ.”

Hôm nay, tôi không còn sợ sự đơn độc nữa.

P.S 1: Cảm ơn bạn bè gần xa đã chia sẻ kinh nghiệm du lịch một mình với tui trước chuyến đi này, giúp tui tránh được vô số phiền phức ngoài kế hoạch!!

P.S 2: New Orleans chính thức là thành phố yêu thích thứ 2 của mình ở Mỹ (chỉ sau NYC), ai chưa đi hãy đi ngay và luôn huhu.

Thegioibantin.com | VinaAspire News (TGBT)

Tác giả: Trần Khánh Linh

Để lại một câu trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.

may lam kem nguyen lieu lam kem - nguyen lieu lam yogurt bột lm kem may ao thun may ba lo theo yeu cau san xuat moc khoa gia re may o thun quảng co dịch vụ bốc xếp Sản xuất đồ bộ