Yêu người mình yêu

0

Dĩ nhiên, chứ mấy ai có thể yêu người mình… ghét hoặc ghét người mình… yêu.

Chị nhớ hồi sinh viên, đám con gái khuya về, sau những tiết mục học bài, mì gói, đánh răng, dưỡng da các loại mà vẫn chưa ai ngủ thì câu chuyện lòng vòng một hồi được lái về chuyện tình yêu. Đề tài bao giờ cũng rôm rả là: nên lấy người yêu mình hay lấy người mình yêu.

Một phe khăng khăng, tớ chỉ lấy người yêu mình, vì họ sẽ chiều chuộng mình suốt đời. Phe này luôn luôn tung ra câu chốt hạ: Tớ không cần yêu ai, chỉ cần lấy người yêu mình, tớ sẽ làm hoàng hậu cả đời!

Phe còn lại bài bác. Làm hoàng hậu mà chi khi cả đời không biết được cảm giác thăng hoa tình yêu! Còn gì thảm thương hơn không? Con người không có tình yêu thì sống làm quái gì. Phe lấy người mình yêu luôn luôn kẹp nách câu nói, thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt/còn hơn buồn le lói suốt trăm năm. Phe này tin, luôn tin tình yêu đẹp như pháo hoa, rực rỡ huy hoàng…

Vậy mà giờ đây, sáu thành viên của căn phòng ký túc xá thần thánh thuở ấy đã có hai bà mẹ đơn thân, hai ca đã ly hôn, hai ca tạm ổn. Ổn trong tình trạng… biết ra sao ngày sau. Đoạn cuối con đường, hai nhân vật “tạm ổn” này đều khiêm nhường để… trời tính.

yeu

Không có quy luật nào cho kết cục này cả. Cả hai phe ngày ấy chia đều tỷ số thành bại trong hôn nhân và hoang mang ngỡ ngàng với cái gọi là tình yêu. Ngày gặp lại, cả đám nhận ra: yêu và cưới là hai chuyện dường như chẳng liên quan.

Đến lúc này, chị vẫn cho rằng, tình yêu luôn là đích ngắm đẹp đẽ nhất của loài người. Yêu người mình yêu vẫn là một hạnh phúc để khát khao. Nhưng chị cũng đủ trải nghiệm để hiểu ra rằng, giữ được tình yêu của mình đối với người khác, bất biến theo hữu biến của tha nhân là việc khó – tương đương với chuyện hái sao trên trời. Và giữ được tình yêu của người khác dành cho mình, bất biến theo hữu biến của lòng người cũng khó khăn không kém.

Đơn giản thôi, sông núi biển cả còn biến đổi theo thời gian. Núi sẽ lở đi mỗi đêm mưa bão thì hà cớ gì, ta bắt tình yêu của ai đó mãi mãi vĩnh hằng.

Tình yêu, ở một thời điểm nào đó, là có thật. Vậy là cũng đủ để vui rồi, cũng đủ để ta xem như một phước báu, một món quà kỳ diệu giữa chốn nhân sinh rồi.

Và trái tim, ở một thời điểm nào đó, cảm nhận được tần số của trái tim bên cạnh, đã là duyên nợ từ nghìn năm trước hôm nay bất chợt đơm hoa hạnh ngộ rồi.

Phải mất hai mươi năm chị mới hiểu mình và cả căn phòng ký túc xá ngày ấy đã sai ở chỗ nào.

Chị không muốn coi đây là một sự trả giá. Bắt một người phụ nữ trả giá cho những hy sinh hoặc thậm chí, cho những mong đợi đầm ấm là sự tan vỡ thì thật cay đắng.

Không có nhân quả nào hết. Hết duyên thì rời nhau ra, nhẹ như một cánh hoa lìa cành.

Một thời tuổi trẻ, chị và đám bạn của mình đã đồng hóa tình yêu và hôn nhân là một. Cái sai nằm ngay chỗ đó! Chị và cả đám bạn cười vang, chúng ta đã sai từ thượng tầng kiến trúc!

Hôn nhân cứ để nằm yên đó, được không?

Bây giờ chúng ta chỉ yêu thôi, yêu người mình yêu?

Yêu người mình yêu, để mình làm chủ trái tim mình, như thể làm chủ tài khoản ngân hàng, làm chủ một cái thẻ master. Đủ duyên thì trái chín.

Yêu người mình yêu, thì phút giây nào của tình yêu cũng là có thật. Cũng là pháo hoa.

Còn hôn nhân? Cứ để nằm yên đó, được không?

 BÍCH CHÂU

Để lại một câu trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.

may lam kem nguyen lieu lam kem - nguyen lieu lam yogurt bột lm kem may ao thun may ba lo theo yeu cau san xuat moc khoa gia re may o thun quảng co dịch vụ bốc xếp Sản xuất đồ bộ