Chia tay vốn có đau đến vậy?
Tình yêu mà. Nếu bạn là người yêu nhiều hơn, nhớ nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn thì khi chia tay, bạn sẽ là người đau nhiều hơn. Nhưng nếu bạn thức thời và biết buông tay đúng lúc thì mọi chuyện chưa chắc sẽ như vậy. Đừng sợ chia tay vì việc không còn yêu mà bị bắt buộc phải ở bên nhau còn đáng sợ hơn cả chia tay.
“Chia tay có đau như nhiều người đã nói?”
Câu hỏi này đã khiến tôi trằn trọc rất nhiều đêm liền. Có người trả lời là không đau đến như vậy, nhưng có người lại bảo nó đau và mệt mỏi đến mức khiến họ chẳng thiết tha gì nữa.
Yêu ấy mà, nếu bạn là người yêu nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn thì đến khi chia tay bạn sẽ là người bị tổn thương nhiều nhất.
Hãy cứ so sánh tình yêu như một sợi dây thun và hai người yêu nhau mỗi người cầm một bên đầu dây thì bạn sẽ thấy.
Nếu sợi dây được kéo căng ra, chỉ cần một người buông tay, nó sẽ lập tức bắn về phía người kia, tạo nên những vết thương khó có thể lành lại.
Nếu hai đầu dây bị kéo ngày càng xa nhau, áp lực của sợi dây sẽ ngày càng lớn. Và kết quả đương nhiên sẽ là sợi dây bị đứt và cả hai người đều bị tổn thương.
Vậy thì tình yêu chỉ toàn là thương đau?
Không hề. Vẫn có những mối tình đẹp như tranh vẽ diễn ra hằng ngày xung quanh chúng ta đó thôi.
Tại sao một trong hai người không nghĩ đến việc bước về phía người kia gần một chút? Một chút thôi thì sợi dây sẽ không bị kéo căng đến mức đứt đôi.
Và khi cả hai người đều mệt mỏi khi phải duy trì việc cầm hai đầu sợi dây thì tại sao không ngồi lại, cùng nhau buông sợi dây đó ra trước khi nó kịp đứt và làm tổn thương bất kỳ ai. Tôi không nói nó sẽ không đau, không tiếc nuối vì nét hằn của dây vẫn còn đó nhưng ít nhất cả hai đã một lần thẳng thắn nói rằng “Nếu mình đã hết yêu nhau thì chia tay đi thôi”.
Tôi và một người nữa cũng đã từng cùng nhau cầm một sợi dây. Và trong suốt quá trình ấy, sợi dây chưa bao giờ phải căng ra cả. Nhưng chúng tôi rồi vẫn phải chia tay thôi.
Tôi và anh quen nhau nhẹ nhàng như chính cái cách mà cả hai bước khỏi đời nhau vậy. Ngày quen nhau, anh nói “Anh thích em, làm bạn gái anh nhé?”. Còn khi chia tay, anh cũng chỉ đơn giản “Anh hình như hết thương em mất rồi. Mình chia tay đi. Xin lỗi em”. Nói tôi không đau là nói dối nhưng sao tôi thấy thanh thản lắm, nó như đẩy đi một tảng đá nặng nề ở trong lòng vậy.
Nhiều người sẽ cười rồi bảo “Mày không đủ yêu anh ấy. Có khi hai người chỉ là mến nhau”.
Sai rồi.
Tôi yêu chứ, rất yêu là đằng khác. Tôi đã từng chết mê chết mệt cái điệu cười ngượng ngùng của anh. Tôi đã từng say mê cái giọng nói trầm khàn đặc trưng của riêng anh. Tôi đã từng lo lắng, thấp thỏm vào ngày đầu hẹn hò. Tôi cũng đã từng hạnh phúc biết bao khi ở trong vòng tay anh, nghe anh nói lời yêu. Nhưng tất cả chỉ là ‘đã từng’. Câu “Em yêu anh” bây giờ cũng nên đổi thành “Em đã từng yêu anh, rất nhiều”.
Khi đã nói lời yêu thì bạn cũng đã chấp nhận với việc một lúc nào đó bạn sẽ phải nhận ra người kia chẳng còn yêu mình dù muốn hay không. Chia tay rồi trở thành bạn đương nhiên là không dễ dàng nhưng nếu hai người tôn trọng lẫn nhau, không bi lụy, không níu kéo, không tổn thương thêm đối phương thì nó sẽ tốt đẹp hơn nhiều. Hãy chỉ nghĩ đơn giản rằng đó là một con đường đầy sắc màu mà bạn đã đi qua mà thôi. Khép kín những kí ức về người đó lại, ghi vào một cuốn sổ mang tên “Kí Ức” rồi giấu thật sâu vào một góc trong tâm hồn để khi vô tình xem lại, bạn sẽ nhận ra chia tay là một chuyện vốn rất khó nhưng cũng rất dễ.
Không có gì là mãi mãi. Và tình yêu cũng như vậy thôi. Những cặp đôi đã yêu nhau và bên nhau đến “đầu bạc răng long” thực sự rất đáng ngưỡng mộ. Giữa họ cái gọi là tình yêu từ bao giờ đã không còn tồn tại nữa. Họ ở bên nhau như một thói quen, nó như một việc hiển nhiên mà chẳng quan tâm đó có phải yêu hay không. Tình yêu đạt đến ngưỡng như vậy là thứ không chỉ tôi mà tôi biết là còn rất nhiều người hằng mong ước.
Đừng hỏi vì sao người khác lại có được hạnh phúc còn bạn thì không thể. Tình yêu vốn không phải là một thế giới màu màu hồng như nhiều người vẫn tưởng. Nó vốn là một cuộc đánh cược may mắn. Nếu bạn may, bạn sẽ nhận được một viên kẹo bọc đường, nó vẫn sẽ ngọt ngào dù xen lẫn vào đó vẫn có vị chua của ghen tuông hay vị đắng của cô đơn. Đừng trách nó sao không hoàn hảo vì ngọt, chua hay đắng thì nó vẫn là những hương vị chẳng thể thiếu trong tình yêu. Và hơn nữa, bạn cũng đã may mắn hơn rất nhiều những người vô tình lựa phải những viên kẹo đường bọc thủy tinh. Ban đầu nó sẽ ngọt ngào biết bao nhưng khi càng vào sâu, vị mặn đắng của nước mắt sẽ thay thế cho vị ngọt. Chỉ khi đã ăn hết lớp vỏ kẹo rồi thì lớp thủy tinh sẽ hiện ra, sẵn sàng làm tổn thương bạn bất cứ lúc nào. Đến lúc đó thì chỉ còn sự chua xót, đau đớn và cảm giác bất lực tràn lan. Vết thương do thủy tinh đem lại thì có thể lành lại, nhưng còn vết sẹo thì sao? Dù 10 ngày, 10 tuần hay thậm chí là 10 năm thì nó vẫn còn đó, có thoa bất kỳ loại thuốc nào lên thì chỉ làm mờ đi chứ lành hoàn toàn như ban đầu thì vốn không thể. Vì vậy, nếu thứ bạn nhận được là một viên kẹo đường bọc thủy tinh thì nhân lúc chưa bị nó làm tổn thương hãy nhả nó ra đi. Trước khi mọi thứ quá muộn thì vẫn luôn có cách vãn hồi. Bạn chọn sai không phải vì bạn không đủ tốt mà là vì bạn kém may mắn nên đừng quá đau thương. Mỗi một người chúng ta, cả tôi, cả bạn và cả những người ngoài kia đều xứng đáng nhận một viên kẹo bọc đường đúng nghĩa chứ không phải một viên kẹo sứt sẹo, dùng đường để che dấu lớp thủy tinh sắt nhọn bên trong.
“Chia tay vốn có đau đến vậy?”
Đối với tôi, chia tay vốn rất đau nhưng lại hoàn toàn có cách giảm thiểu đau đớn. Chỉ cần bạn thức thời và nhận ra đúng lúc thôi. Hãy buông tay khi bạn cảm thấy nên buông rồi. Đừng níu kéo một thứ đã không còn thuộc về mình vì nó chỉ khiến bạn và cả người đó thêm mệt mỏi khi phải cứu vớt một sợi dây vốn đã tàn tạ đã được định sẵn kết quả mà thôi. Đừng bao giờ sợ nỗi đau vì nó vốn không phải thứ sinh ra để hành hạ bạn. Nó sinh ra là để giúp bạn trưởng thành, cứng rắn hơn sau mỗi lần vấp ngã.
Thegioibantin.com | Vina Aspire News