Cô gái được Forbes Việt Nam 3 lần vinh danh: Bạn chỉ sống 1 lần ư? Sai. Bạn chỉ chết 1 lần và sống mỗi ngày!

0

“Tôi tin rằng, tất cả những gì xảy ra trong đời đều có lý do. Chúng ta chỉ cần sống đủ lâu để rồi ngày cuối cùng, chúng ta sẽ biết tất cả những lý do đó là gì. Và hôm nay nếu là ngày cuối cùng …”

Năm 2015, Trương Thanh Thủy được Tạp chí Forbes vinh danh trong danh sách “Forbes 30 Under 30” và được báo BBC gọi là “Nữ hoàng khởi nghiệp” ở Việt Nam. Tháng 9/2016, cô đột ngột phát hiện bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Những tưởng tất cả sụp đổ.

Nhưng Thủy Muối (tên gọi quen thuộc của Thủy trong cộng đồng mạng) thậm chí không chỉ tự mình kiên cường vượt qua nghịch cảnh của bản thân, mà còn xây dựng nên tổ chức Salt Cancer Initiative (SCI) hỗ trợ bệnh nhân ung thư. SCI ngày càng lớn mạnh, lan tỏa năng lượng tích cực của mình sâu rộng trong cộng đồng.

Năm 2017, 2019, Tạp chí Forbes đều đưa tên Thủy vào danh sách “Top 50 phụ nữ ảnh hưởng nhất Việt Nam”…

Cách đây 6 tháng, sau khi thực hiện một cuộc phẫu thuật phức tạp, tôi bị mất nhiều máu, ngất đi trong phòng hồi sức. Lúc đó, tất cả mọi người đều tưởng rằng tôi không thể qua khỏi. Ở bệnh viện, toàn bộ y bác sĩ của khoa phải tập trung để tìm cách lấy lại nhịp tim cho tôi.

Trong lúc mơ màng đó, tôi cảm nhận rằng não bộ của mình đã không thể điều khiển tay chân hay cơ thể tôi được nữa. Vậy nhưng từ sâu trong ý thức, tôi luôn tự nhủ: “Mình vừa vượt qua ca phẫu thuật khó khăn như thế, không thể chết được! Nhất định không thể chết!”.

Các bác sĩ và y tá cuối cùng cũng tìm được cách đưa thuốc vào tĩnh mạch của tôi và phục hồi nhịp tim trở lại. Khi tỉnh dây, câu đầu tiên tôi thều thào là: “Chưa chết được đâu, chỉ là đói quá nên xỉu thôi!”

Gia đình tôi đứng đó, không biết nên cười hay nên khóc.

Gần 3 năm qua, từ khi biết mình mắc ung thư, tôi đã tự tưởng tượng ra ngày cuối cùng tồn tại trên cõi đời này hàng trăm lần. Có lẽ, số lần tôi độc thoại về cái chết cũng đã lên đến hàng nghìn lần. Trong hành trình chung sống với bệnh tật, rất nhiều lần, tôi tưởng mình đã chạm đến cái chết, nhưng rồi tôi lại tiếp tục sống.

Cho đến ngày hôm nay, khi tôi ngồi đây viết những dòng này, lúc các bạn đọc nó có nghĩa là tôi đã không còn độc thoại với mình về ngày cuối cùng nữa…

Điều nguyện ước dưới gốc Cây Thông Thái

Mấy năm nay, tôi thường sống như thể hôm nay thức dậy chính là ngày cuối trên thế gian. Tôi tự nhủ, khi cái chết đã là nỗi sợ to nhất rồi, những nỗi sợ khác không là gì cả. Cái gì mình thấy đúng, muốn làm thì tôi nhất định đầu tư công sức làm cho kỳ được. Tôi sống can đảm, thanh thản nhưng cũng chậm hơn để mở lòng nhiều hơn.

Nếu sáng nay là ngày “định mệnh” ấy, tôi sẽ thức dậy ở căn hộ của mình như bao ngày. Đây là thành quả mà tôi đã cố gắng rất nhiều để có được một nơi gọi là “nhà”.

Căn hộ của tôi ở tầng cao nhất của một toà nhà thấp bé ở Downtown LA, nơi chan hòa với nắng và gió. Tôi mở cửa sổ ra là có thể nghe được tiếng nói cười của trẻ con và hàng xóm dưới hồ bơi, khu vực jacuzzi – và tất nhiên cây xanh trong nhà tôi cũng cần ánh nắng nữa.

Điều đầu tiên tôi làm khi thức dậy là vệ sinh cá nhân, uống một ly nước đầy và cũng không quên cho mấy cái cây nhà tôi một ít nước nữa.


Món bánh mì bơ đậu phộng yêu thích của Thủy Muối

Như mọi hôm, bạn tôi chuẩn bị cho tôi món ăn sáng mà tôi yêu thích nhất, bánh mì bơ đậu phộng. Hôm nay tôi không đi tập gym buổi sáng như thường lệ vì chiều nay chúng tôi đã có hẹn cùng nhau đi leo núi. Buổi sáng cuối cùng của chúng tôi nhất định sẽ là như thế, vẫn giòn tan tiếng cười, trong vắt.

Sáng nay, tôi bắt đầu ngày làm việc với Giám đốc điều hành của tổ chức Salt Cancer Initiative (SCI), một tổ chức phi lợi nhuận giúp đỡ cho bệnh nhân ung thư tại Việt Nam do tôi thành lập. Sau khi bạn Giám đốc tóm tắt các hoạt động chiến lược trong 18 tháng sắp tới, tôi cho bạn ấy một số lời khuyên để tăng hiệu quả trong vận hành và mở rộng được chương trình Yoga cho bệnh nhân tới nhiều tỉnh thành hơn trong cả nước.

Cuối năm nay, SCI sẽ vẫn tổ chức Diễn Đàn Bệnh Nhân Ung Thư và một giải đi bộ để gây quỹ. Tôi muốn đảm bảo rằng, sự vắng mặt của tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến sự phát triển của tổ chức, cũng như sự ủng hộ của các đối tác và doanh nghiệp dành cho bệnh nhân ung thư VN.


Diễn Đàn Bệnh Nhân Ung Thư SCI được tổ chức hàng năm

Ngày hôm nay, tôi cũng gặp Giáo sư của Phòng Nghiên Cứu Ung Thư tại Đại học Nam California (USC), chuẩn bị các thông tin cần thiết cho ông ấy trước cuộc họp với các nhà đầu tư công nghệ vào tuần sau.

Tôi đã sắp xếp đầy đủ các thông tin cần thiết vào từng thư mục trong hệ thống nên việc này cũng giải quyết rất nhanh. Chúng tôi dành ra khoảng hơn 30 phút để nói về định hướng sắp tới, chiến lược ngân sách, đào tạo nhân sự chủ chốt cho dự án.

Công nghệ đơn bào của chúng tôi hiện đã được đưa vào sử dụng rộng rãi sau khi trải qua các kiểm nghiệm lâm sàng gắt gao. Cuối cùng chúng tôi cũng đã chứng minh được về độ chuẩn xác của công nghệ này trong chẩn đoán ung thư, so sánh với việc dùng sinh thiết tế bào. Đó là một quá trình rất dài gần 2 thập kỷ nghiên cứu của GS và các đồng sự của tôi.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình quay lại trường và làm việc trong môi trường nghiên cứu và giáo dục. Tuy nhiên, căn bệnh ung thư đã đưa tôi đến với cơ hội này. Khi ký tên vào nhận việc, tôi biết nơi đây sẽ là nơi làm việc cuối cùng của tôi.


Thủy làm việc tại phòng nghiên cứu (hình chụp bởi đồng nghiệp Sara Ma)

Tôi ăn trưa với các bạn đồng nghiệp, một bạn nghiên cứu sinh sau tiến sĩ của tôi kể rằng con trai của bạn ấy đã bắt đầu vào lớp 1. Trộm vía, thằng bé rất đáng yêu và thông minh nên suốt ngày bạn bè cứ vây quanh nó. Tôi nghĩ nó đáng yêu như bạn tôi, vì cô ấy vừa giỏi, vừa đẹp, lại hiền!

Sau khi ăn trưa, tôi chào mọi người và về nhà trước – tôi ghé Trader Joe’s mua vài đóa hoa hướng dương – loại hoa mà tôi yêu thích nhất, bò phi lê và một ít rau. Đợi bạn tôi về đến nhà, chúng tôi thay đồ rồi cùng nhau đi leo núi. Hôm nay, chúng tôi leo lên bảng hiệu Hollywood lần nữa – đoạn đường này chúng tôi đã đi rất nhiều lần, nhưng đối với tôi, mỗi lần đi lại là một kỷ niệm vui. Chúng tôi luôn có những câu chuyện khác nhau để kể cho nhau nghe.

Điểm dừng đầu tiên là Cây Thông Thái (Wisdom Tree) – ở dưới cái cây có một quyển sổ đựng trong cái hộp sắt. Những người leo núi ở đây đều viết vào điều ước hay những điều thầm kín nhất của mình mà họ muốn tâm sự cùng Cây Thông Thái.

Mặc dù đã lên đây rất nhiều lần, nhưng tôi chưa từng viết gì vào quyển sổ cả. Hôm nay, tôi lấy cây bút đen và nghệch ngoạc:


Chết một lần và sống mỗi ngày 

Chúng tôi về nhà cùng nấu bữa ăn tối thì mẹ tôi cũng vừa đến. Hôm nay, mẹ tôi được ăn thử món bò lúc lắc do bạn tôi nấu. Anh ấy học cái công thức qua YouTube và đã thử vài lần rồi, nhưng hôm nay mới dám trình bày trước mặt mẹ tôi. Vừa ăn, chúng tôi vừa nói về ngôi chùa Đài Loan mà mẹ tôi vừa đi viếng buổi sáng. Đó cũng là ngôi chùa mà gia đình tôi hay lui tới, không gian ở đó vừa rộng rãi lại thoáng mát, làm người ta cảm thấy rất thư thái.

Sau bữa tối, chúng tôi dọn dẹp, sắp bát đĩa vào máy rửa chén để cho máy móc làm việc của máy móc, còn tôi và mẹ thì cùng nhau đi tản bộ ở công viên dưới nhà. Chân mẹ tôi sau cuộc phẫu thuật cách đây vài năm thì giờ đã khá hơn nhiều nên có thể đi bộ thoải mái.


Ngôi chùa gần nhà Thủy và hai mẹ con cô trong một lần đi chơi ở bang Arizona.

Tôi chia sẻ với mẹ rằng tôi đã có một cuộc sống rất nhiệm màu. Cái đứa trẻ mà lẽ ra đã phải chết từ trong bụng mẹ lại không chết, ung thư giai đoạn cuối cũng không chết. Tôi nghĩ mình sẽ ra đi khi đến lúc tôi phải đi. Tôi mong mẹ tôi đừng nên buồn vì điều ấy mà hãy vui, vì tôi đã sống một cuộc đời đầy đủ và trọn vẹn.

Nhưng có người mẹ nào lại không đau lòng khi con mình chia xa? Tôi không thể nói với bà hôm nay là ngày cuối cùng của tôi.

Sau khi đưa mẹ về nhà, tôi quay về căn hộ của mình, cuộn tròn trong vòng tay của bạn tôi. Anh ấy thắp một loại nến mà tôi ưa thích, khui chai rượu vang đỏ và cùng tôi nhảy một bản nhạc cuối cùng.

Đêm đó, anh ấy vẫn nắm chặt tay tôi, tôi vẫn gối đầu trên vai người đàn ông đó – bờ vai đó, đã từng gãy một lần do tai nạn xe, nhưng vẫn là nơi vững chắc nhất, là nơi bình yên nhất của riêng tôi…


Người bạn đã ở bên Thủy những lúc cô gặp khó khăn, đau đớn nhất.

Ngày cuối cùng của tôi, không có gì quá đặc biệt so với những ngày bình thường của tôi cả, nếu có chăng chỉ là tôi nghỉ làm nửa buổi, để đi leo núi lần cuối cùng.

Cuộc sống này cứ thú vị như thế đó, đối với tôi, mỗi ngày đều là một món quà.

Người ta thường nói: “Bạn chỉ sống một lần!”

Thật ra không phải đâu, bạn chỉ chết một lần và bạn sống mỗi ngày!

Thegioibantin.com | Vina Aspire News

Nguồn: soha.vn

Để lại một câu trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.

may lam kem nguyen lieu lam kem - nguyen lieu lam yogurt bột lm kem may ao thun may ba lo theo yeu cau san xuat moc khoa gia re may o thun quảng co dịch vụ bốc xếp Sản xuất đồ bộ