Biết & Mê
Hôm trước có một bạn trẻ hỏi tôi là bạn ấy kinh doanh món trà sửa nhưng lại không mê làm ra nó, không mê nấu và chế biến ra nó, vậy thì có ổn hay không, có nên tiếp tục đeo đuổi nó hay không? Bạn ấy càng thấy lung lay khi nghe nhiều người xung quanh nói là muốn khởi nghiệp thành công thì người chủ xị phải mê khâu tạo ra sản phẩm của mình, kiểu như mở nhà hàng thì phải mê nấu ăn. Cái bạn có duy nhất là mê kinh doanh thôi. Câu trả lời của tôi như vầy:
Hồi tôi tạo dựng nên thương hiệu Phở 24, và ngay cả nhiều năm sau đó, cho tới bây giờ, đã mở và đóng cũng khá nhiều nhà hàng nhỏ lẻ khác nhau, tôi chưa bao giờ mê nấu ăn cả. Tôi chỉ mê ăn phở và “mê ăn” nói chung chứ không mê đứng bếp để trực tiếp tạo ra sản phẩm. Công bằng mà nói thì tôi cũng có “thích” nấu ăn nhưng nấu cho vui thôi chứ chưa bao giờ đạt tới trình độ “mê” để trở thành một đầu bếp thực thụ. Cái tôi mê có liên quan đến cái bếp là làm thế nào để thức ăn phải được nấu sao cho thật ngon, ra đến bàn khách càng nhanh càng tốt, với một chi phí hợp lý, càng ít lãng phí thất thoát càng tốt. Nói khác đi, tôi mê công việc tổ chức, gầy dựng nên một đội ngũ bếp có thể thực hiện ý đồ kinh doanh của mình. Không những vậy, tôi còn mê nhiều thứ khác nữa trong nghề nhà hàng, từ khâu ấp ủ ý tưởng kinh doanh đến khâu thiết kế, trang trí nội thất, rồi marketing, quảng bá nó, nói về nó, không ngừng nuôi dưỡng nó để nó trưởng thành hơn mỗi ngày. Còn nhiều nữa, nhưng nói chung tôi mê cả một chuỗi công việc gắn liền với nghề kinh doanh nhà hàng. Nội chuyện đi kiếm mặt bằng để mở nhà hàng thôi mà tôi cũng mê. À, tôi mê nhất là lúc mô hình kinh doanh của mình đã được chứng minh thành công để bắt đầu nhân rộng nó ra như vết dầu loang. Nói chung là xây dựng nên một thương hiệu mà nhiều người yêu quí.
Trở lại câu hỏi từ đầu của bạn trẻ đó, bạn không nhất thiết phải mê khâu tạo ra sản phẩm trà sữa mà chỉ cần biết nó, hiểu nó hơn bất kỳ ai là đủ rồi. Nhưng bạn chỉ mê kinh doanh không thì chưa đủ, phải mê kinh doanh món trà sữa cụ thể mới được. Vì mình không yêu, không mê nó thì làm sao có thể thuyết phục nhiều người khác cùng mê nó. Tóm lại, bạn không cần mê từ A-Z mà chỉ cần biết từ A-Z để tiếp tục đeo đuổi con đường mà mình đã chọn. Mỗi sáng mở mắt dậy mà muốn chạy thẳng ra công ty hay cơ sở kinh doanh ngay thì mới được!
Mà tính ra trong nghề kinh doanh nhà hàng mà không mê đứng bếp có khi lại hay hơn. Vì nếu chủ nhà hàng mà bỏ nhiều thời gian trong một không gian nhỏ hẹp của cái bếp sẽ không biết những gì xảy ra ở ngoài phòng ăn, ở ngoài thị trường, nơi mới thực sự quyết định sự thành bại của một nhà hàng. Đó chính là lý do tại sao không ít người mở nhà hàng thất bại vì cứ tưởng mình nấu ăn ngon là được. Chủ nhà hàng giỏi là người biết ăn giỏi, biết thuê đầu bếp giỏi, biết tạo điều kiện để họ phát huy tài năng, và dĩ nhiên, biết lúc nào cần chia tay với họ vì nhiều lý do khác nhau.
Nếu ai đó hỏi, điều gì xảy ra nếu làm chủ nhà hàng mà vừa kinh doanh giỏi, vừa nấu bếp giỏi như một đầu bếp thực thụ? Thì quá tốt, còn gì bằng nữa! Nhưng trên thực tế thì cái gì quá tốt thì hiếm khi xảy ra, nên không bao giờ đi coi nó như một tiêu chuẩn bắt buộc để bước vào nghề. Chưa kể, có mấy người đầu bếp giỏi mà biết cách bước ra khỏi cái bếp đúng nghĩa để xây dựng một cơ đồ lớn hơn.
Thegioibantin.com | Vina Aspire News
Lý Quí Trung
Sydney