Câu chuyện về 4 nhà sư này giải thích tại sao người ít nói thường thông minh
Bốn nhà sư ngồi thiền với nhau một cách lặng lẽ, họ quyết định sẽ không mở lời trong vòng 2 tuần. Họ đốt một ngọn nến như một biểu tượng cho việc tu hành và bắt đầu. Vào đêm đầu tiên, ngọn nến chập chờn rồi phụt tắt.
Nhà sư đầu tiên: “Ôi không! Nến tắt rồi”
Nhà sư thứ hai: “Chúng ta không được phép trò chuyện!”
Nhà sư thứ ba: “Tại sao hai vị lại phá vỡ sự im lặng?”
Nhà sư thứ tư bật cười và nói: “Haha! Tôi là người duy nhất không mở miệng.”
Một câu chuyện hết sức đơn giản, trong đó 95% nội dung hội thoại gói gọn trong 2 chủ đề:
Người nào đã mở miệng
Những thứ vượt ra khỏi tầm kiểm soát của bốn nhà sư
Nhà sư thứ nhất bị phân tâm bởi một biến cố bên ngoài (nến tắt) và cảm thấy mình buộc phải chỉ ra, trong khi chỉ việc lặng lẽ châm lại cây nến mà thôi.
Nhà sư thứ hai nhắc nhở mọi người về quy tắc đã bị phá vỡ, trong khi có thể tiếp tục giữ im lặng và thiền định.
Nhà sư thứ ba không thể kiềm chế và để cơn nóng giận bùng phát, trong khi có thể tiếp tục giữ bình tĩnh.
Nhà sư thứ tư đã bị cái tôi làm cho xao động, trong khi có thể ung dung tận hưởng sự chiến thắng trong yên lặng.
Điểm chung của cả bốn nhà sư chính là, họ chia sẻ suy nghĩ của bản thân mà không sàng lọc chúng. Không ai trong số họ bổ sung bất cứ điều gì để cải thiện tình hình. Nếu ở đó có nhà sư thứ năm khôn ngoan hơn chẳng hạn, anh ta sẽ giữ im lặng và tiếp tục thiền định.Khi làm như vậy, mỗi người trong số bốn nhà sư kia sẽ tự nhận thấy thiếu sót của bản thân dù chưa lời nào phải thốt ra. Nói dài, nói dai dễ thành ra nói dại.
Hơn nữa, khi không mở miệng nói chuyện, bạn có thời gian để quan sát, nhận định tình hình, đến khi phát hiện ra đúng thời điểm quan trọng cần phải cất lời. Chỉ nên nói gì đó khi lời nói của bạn đem lại ảnh hưởng tích cực, vì sự khôn ngoan được nuôi dưỡng trong im lặng. Bạn nói càng ít, bạn càng nghe được nhiều. Lắng nghe cũng chính là học tập.
Thegioibantin.com | Vina Aspire News
Nguồn: TEC FTU