Tản văn bài hát Viết cho em – Phạm Hoài Nam
Ta có còn chung bước nữa đâu, kỷ niệm dẫu in thật sâu thì năm tháng cũng sẽ bào mòn dần, phôi pha đi hết. Những tháng ngày chờ đợi một tiếng chuông reo, hay tủm tỉm cười khi đọc được dòng tin nhắn vu vơ giờ đã là quá khứ xa vời. Những lúc hai bóng người hòa làm một dưới ánh đèn đêm, hay những chiếc hôn vội khi từ giã như một ảo ảnh nhòa dần. Ta đã đi xa, rất xa khỏi những tháng ngày yêu dấu ấy, anh giờ nhìn lại vẫn cứ bồi hồi, nhưng em thì chắc vẫn cố quên.
Bởi tình yêu từng có là thứ cộng thêm vào cuộc sống vốn dĩ đã bề bộn anh, đã loanh quanh em. Mình không thể bước qua lằn ranh của những định kiến, của giáo điều, của những thứ gọi là nghĩa vụ. Để chính ta không thể vượt qua những mối dây ràng buộc chính mình mà đi hết con đường nhìn thấy kia, trước mắt; để rẽ đôi có lẽ là cách tốt nhất khi nhìn nhau ta còn thấy đâu đó những yêu thương cũ, mà không đau đáu những nỗi đau khác của đời người.
Đã có lần khi trở lại làm việc với nhau sau một thời gian dài, anh nhìn thấy em dấu đi chút bối rối trong mắt mỗi khi nhìn nhau. Nói với nhau về công việc mà anh phải cố lắm để không ôm lấy em, như ngày xưa mình từng thế, những muốn đặt lên môi đang nói những chuyện rất chung kia một nụ hôn rất riêng, để rồi mặc kệ những ngày tháng xa nhau, để cho biết rằng anh luôn yêu em. Nhưng rồi lại thôi, em chắc không muốn thế vì em đã có quyết dịnh của riêng mình rồi mà. Nhưng thật sâu trong tim, anh biết chúng ta luôn dành cho nhau một chỗ mà chẳng có ai có thể so sánh được, làm thế thì biết đến bao giờ ta quên được nhau đây!
Đã bao lâu rồi, kể từ ngày ấy nhỉ? Em nhớ không, còn anh thì đã có lúc đếm từng tháng từng ngày.
Chắc câu chuyện này cũng cần một cái kết yên ả. Để những phút yếu lòng anh sẽ thôi không hát những bài tình ca cũ nữa, để mình thôi không âm thầm theo dõi facebook của nhau, hay ít nhất là sẽ mở lòng cho những câu chuyện mới, cho những người sẽ đến, những người mà nếu ta còn nghĩ về nhau, họ sẽ chẳng bao giờ có chút cơ hội để chen chân vào. Để ta quên đi những phút giây ước được đi thật xa cho dễ quên, để không ngồi im mỗi khi chiều đến, từ bên kia sông nhìn về thành phố; để ngưng quay quắt đi về trên cùng một con đường cũ, mong nhìn thoáng một bóng hình. Để anh thôi nhớ em dù tim vẫn còn yêu. Để rồi mai anh sẽ đi tìm những giai điệu khác không có em.
Chả biết rồi sẽ vui hay buồn nữa.