Anh có thể từ bỏ tất cả vì em không?
Tôi vẫn không ngừng khóc bởi tôi biết anh sẽ không vì tôi mà từ bỏ tất cả, tôi hiểu con người sống có trách nhiệm của anh…
Tôi gặp anh khi tôi còn là một cô sinh viên đi làm thêm ở một nhà hàng, còn anh là một lãnh đạo có tiếng nói ở Quận này. Nhà hàng tôi làm và Cơ Quan anh cùng chung một con phố. Đó cũng có thể là lý do khiến tôi gặp được anh, thế nhưng tôi không phủ nhận cái gọi là “duyên” ấy. Trong con mắt tôi ban đầu anh chỉ là một khách hàng được Cô chủ tôi khéo léo ưu đãi và có phần hơi đặc biệt. Rồi đến một ngày tôi không thể tin vào chính mình nữa, trái tim vốn cần được yêu thương của tôi bỗng loạn nhịp.
Anh hơn tôi tận 14 tuổi, bởi chính cái tuổi của anh khiến tôi không chút ngại ngần ý tứ mà cứ thể hiện giống như mình là một đứa trẻ thơ. Tôi bắt đầu nhận lời mời đi ăn cùng anh, rồi nghe anh nói rất nhiều điều về cuộc sống, tôi lắng nghe và ghi từng câu nói vào ngăn trí nhớ của mình, tôi bắt đầu thần tượng anh bởi ngôn từ phong phú và có chiều sâu ấy. Tôi đã nghe và làm được nhiều điều từ lời khuyên: “Khi còn học ở trường thì hãy cố gắng học tất cả những gì có thể… bên cạnh đó em cần chuẩn bị cho mình một hành trang vững chắc để sẵn sàng đi làm sau khi ra trường cùng với lời hứa sẽ giúp em có một công việc ổn định”.
Anh cứ luôn mồm nói “Em đừng ngại, anh có mối quan hệ giúp được em thì anh thấy vui với chính anh, vậy thôi”. Tôi tin anh bởi những gì tôi biết về anh, ở Quận này mọi người vẫn khen anh là một lãnh đạo trẻ nhất cũng đạt được nhiều thành tích nổi bật nhất với những tấm bằng khen tôi được tận mắt chứng kiến. Tôi tin anh nhiều hơn khi anh giới thiệu tôi với những bạn bè của anh rồi đến cả những đối tác của anh, một điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể. Tôi cùng anh bước lên ô tô tới những nơi sang trọng và những cái bắt tay đủ để biết tôi chỉ là một đứa tầm thường. Và cứ thế tôi và anh bên nhau nhiều hơn, anh dạy bảo tôi nhiều hơn khiến tôi thay đổi nhiều hơn tôi nghĩ, tôi thay đổi cả cách ăn mặc lẫn cách giao tiếp, hình như tôi đã lớn hơn rất nhiều???
Ngày tôi chuẩn bị ra trường cũng đến, cũng là lúc tôi chấm dứt những ngày vội vàng trở về nhà hàng sau giờ trên lớp. Đối với tôi, đây là quãng thời gian vất vả cho một đứa xa quê lên thành phố vừa học lại vừa phải kiếm tiền để trang trải cho cuộc sống của mình, nhưng cứ nghĩ đến tình yêu và niềm hi vọng mà bố mẹ tôi dành cho tôi khiến tôi quên đi nỗi vất vả đôi khi tủi hờn đến đau lòng sau mỗi ngày trở về rồi ngồi vào bàn học khi các bạn cùng phòng đã chìm say trong giấc ngủ. Tôi vui và tự hào với tất cả những gì mà mình đã và đang làm. Thế rồi may mắn lại đến với tôi, tôi có một công việc làm cho ngành học của mình sau khi ra trường, tôi cùng anh vui trong niềm vui trọn vẹn.
Nào, cùng nâng ly chúc cho mọi điều tốt đẹp sẽ đến với em, và cả anh nữa, lời nói của tôi xen lẫn. Cuộc vui hôm nay chỉ có anh và tôi, cả hai chúng tôi đều đã có men say, tôi say nhiều hơn anh bởi ly rượu vang lấp lánh ánh màu tím và tình tôi đã say anh. Cơ thể anh hấp dẫn tôi khiến tôi thèm được dựa vào bờ vai săn chắc của một người con trai có thân hình đẹp, tôi muốn được anh ôm tôi khi anh nói ra lời anh yêu tôi, và tôi sẽ hôn lên làn môi ấy. “Anh yêu em, anh yêu bởi chính những nét mộc mạc, giản dị quá đỗi của em, anh yêu em không vì cái gì cả khi chỉ biết em là một cô nhân viên của nhà hàng. Em đừng giận anh nhé khi anh nói em không phải là người con gái quá xinh hay giàu có hay gì gì đó, anh không cần biết em là ai, và anh chỉ biết anh yêu em vì đó là em”… tôi kết thúc câu nói của anh bằng một nụ hôn thật nồng cháy, hạnh phúc trào dâng, bất giác anh yêu cầu tôi nghe anh nói.
Tôi không thể tiếp tục bởi những gì không thuộc về mình… (Ảnh minh họa)
Tôi không muốn anh dừng lại, tôi vẫn say sưa trong niềm hạnh phúc, chưa định hình rõ được lời của anh vừa nói thì anh lại một lần nữa nhắc tôi “Em có nghe anh nói không?”. Tôi gật đầu lia địa và dồn hết tất cả tình yêu của mình đang muốn nói với anh lại để nhìn thẳng vào mắt của anh, lắng nghe anh nói, ánh mắt của tôi chắc anh cũng nhận ra rằng tôi đang vô cùng hạnh phúc bởi anh quan tâm tôi là vậy, anh trân thành và sâu sắc là vậy!. “Anh bảo này, em phải bình tĩnh nghe anh nói, anh đã nói rồi đấy, anh yêu em bằng trái tim và anh biết em cũng vậy, điều đó là sự thật. Và anh có thể làm tất cả vì em chỉ cần em được hạnh phúc! Nhưng có một sự thật nữa là anh không thể bỏ rơi chị và hai đứa nhỏ, đó là trách nhiệm của anh…”
Tôi không biết tôi đã khóc từ khi nào nữa, bỏ mặc những lời giải thích của anh. Tôi ân hận và muốn giết chết trái tim tôi. Tôi thấy mình tội lỗi vô cùng, dù cho tôi có khóc cạn nước mắt cũng không đủ làm trôi đi tội lỗi tôi đã gây ra. Càng mỗi lúc tôi càng thấy mình ở sâu hơn trong cái hố sâu đầy tội lỗi ấy. Bố và mẹ có bao giờ nghĩ rằng con mình sẽ trở thành người đi phá hoại gia đình người khác, bố và mẹ sẽ tuyệt vọng như thế nào cho nỗi đau này của tôi? Tôi không biết nữa, chỉ nhớ ai đó đã nói: “Hạnh phúc là làm cho người mình yêu thương hạnh phúc, và sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc trên nền móng của tội lỗi”. Giờ không ai khác ngoài tôi cần phải hi sinh khi mình có thể. Tôi quyết định chấm dứt với anh, tôi phải xa anh thôi. Tôi không cho phép anh dù cho anh có quyết định rời xa vợ anh và hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ không có tội, và chị ấy là vợ anh mới xứng đáng được yêu và được hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc.
Tôi biết rời xa anh quả là một nỗi đau không dễ xoa dịu nhưng tôi sẽ chấp nhận dù phải mất cả cuộc đời này, thực sự tôi không muốn rời xa những thứ tôi đang có, bởi tất cả nó như một giấc mơ mà tôi vừa mới được chạm đến. Nhưng tôi là một đứa có học cơ mà sao tôi lại có thể không hành động bằng lý trí? Tôi không thể tiếp tục bởi những gì không thuộc về mình.
Còn anh! Anh nói sẽ bên tôi dù cho tôi có đến với người con trai nào khác.
“Anh! Nếu để chọn lựa, anh có thể từ bỏ tất cả mọi thứ vì em không? Em không cần bất cứ tài sản nào cả ngoài anh?” – tôi nói trong niềm đau đớn của trái tim đang vỡ vụn. Tôi vẫn không ngừng khóc bởi tôi biết anh sẽ không vì tôi mà từ bỏ tất cả, tôi hiểu con người sống có trách nhiệm của anh, tôi sẽ không bao giờ trách anh đâu.
Còn tôi! Dẫu có đớn đau nhưng tôi mong anh hãy hận tôi vì tôi ích kỷ chỉ muốn giành anh cho riêng mình, xin anh đừng tìm đến tôi nữa, trái tim tôi đã đủ đau đớn lắm rồi.
Tôi sẽ vẫn bước, bước trên đôi bàn chân của mình vì con đường phía trước còn dài.
Những buổi chiều về lòng tôi lại buồn man mác, nỗi buồn chẳng gọi thành tên, chẳng biết kể cùng ai để vơi đi nỗi lòng mình, nên tôi viết ra đây với hi vọng sẽ vơi đi phần nào nỗi đau không tìm đuợc người chia sẻ. Tôi sẽ rất nhớ những gì đã đến với tôi và đã ra đi, tôi ghi nhớ bởi những điều ấy để lại cho cuộc đời tôi một bài học đáng chú ý.
Thầm chúc anh cùng với gia đình anh mãi sống trong niềm hạnh phúc. Chị ấy – vợ anh mới là người xứng đáng hưởng niềm hạnh phúc trọn vẹn!
Theo 24h.com.vn