Em gọi tên anh là Hà Nội
Đêm Long Biên lộng gió sông Hồng thổi
Hát khúc ca về kẻ lang thang phố
Hà Nội tháng giêng ngây ngây mưa bụi
Tháng hai trắng trời hoa sưa
Tháng ba lá bay bình yên ngập những con phố nhỏ
Hà Nội tinh khôi vào mùa loa kèn tháng tư.
***
Em gọi tên anh là Hà Nội
Những bông bằng lăng tím đẫm lòng phố
Tháng năm mong manh nắng
Mùa hè vừa sang giấu phượng đỏ nơi nao?
Hà Nội của em
Cánh phượng nhẹ nhàng rơi
Rơi khắp chiều dài phố
Đốt chút hương giữa Hồ Tây sóng lặn
Trên con đường Cổ Ngư những chiều tan học.
***
Em gọi tên anh là Hà Nội
Em yêu anh – Hà Nội như những cơn mưa bất chợt tháng sáu
Sụt sùi đi giữa lòng phố
Giấu chút ngập ngừng trong khóe miệng cười.
***
Em gọi tên anh là Hà Nội
Những bông điệp vàng bối rối rơi đầy trang sách mỏng
Mùa thu nhẹ nhàng chạm vai
Hoa sữa rơi rơi
Trắng cả lối em về
Hà Nội thầm hát lên khúc hát của nhịp thời gian đứt gãy
Có tiếng dương cầm đêm giữa lặng im phố nhỏ
Nhớ tháng mười nắng vàng ấm cả chiều đông
Một chiều nghiêng nghiêng gió
Một cơn mưa lạnh
Một bó thạch thảo héo khô
Một bản nhạc dang dở.
***
Em gọi tên anh là Hà Nội
Ấp lồng ngực nóng vào lòng phố
Tháng mười một ngọn nến buồn tự đốt cháy thân mình
Tận cùng Hà Nội
Con phố lạnh căm chờ đón đôi chân bé nhỏ
Tiếng rao đêm khắc khoải
Giữa mênh mông mùa đông.
***
Em yêu anh như yêu Hà Nội.