20 năm nữa chúng ta sẽ là ai ?
Đã rất nhiều lần suy nghĩ, đã rất nhiều đêm trằn trọc. Tôi đi tìm câu trả lời cho câu hỏi: 20 năm nữa tôi là ai?
Một câu hỏi mà dường như không ai trả lời được mà chỉ hoàn thiện nó theo từng năm tháng.
Tôi là ai? Tôi sinh ra trên cõi đời này để làm gì? Tôi có vai trò gì?
Sinh ra như cát bụi rồi lại ra đi như cát bụi ư? – Tôi không thể để cuộc đời mình trôi đi như vậy được.
Vốn dĩ tôi là một người khá điên, thích những việc sôi nổi, thích sự phá cách, mới mẻ và sáng tạo. Tôi muốn làm mọi thứ, theo một cách làm khác, không giống những người xung quanh tôi vẫn làm.
Tôi sợ cái việc phải nghe lời, hay tuân thủ người khác, tôi sợ phải đi làm ở một cơ quan, tổ chức 8 giờ mỗi ngày vác cặp lên rồi lặp đi lặp lại công việc, chờ đợi đên giờ tan sở, và đi về. Mọi ngày như mỗi ngày. Chính vì thế mà cứ xin việc ở đâu là tôi lại làm đc dăm bữa nửa tháng rồi lại xin nghỉ với một lý do: Không phù hợp với công việc.
Bạn bè của tôi, cũng như tôi, họ cũng có những ước mơ, hoài bão, có những dự định, những khát khao, nông nổi của tuổi trẻ… Nhưng rồi họ bị nhét vào những công việc, môi trường nhàm chán, lặp đi lặp lại. Nó làm cho những dự định, những khát vọng thui chột dần qua tháng năm. Mỗi lần họp lớp, mỗi lần gặp gỡ, họ không còn nói về những điều to tát đấy nữa. Chủ đề bây giờ là: thi công chức, thi chức danh, làm sao để vào biên chế, làm sao lên lò trưởng, máy trưởng, trưởng ca, trưởng kíp… Rồi bắt đầu lo lắng về chạy chọt, đấu đá, thất nghiệp, chính quyền, xã hội để dần dần, họ tiêu cực, bất mãn với cuộc sống của họ. Họ nhìn cuộc đời với một màu xám xịt và bi quan.
Họ cố gắng chịu đựng, đánh đổi những năm tháng tuổi trẻ của mình vào một cơ quan, một nhà máy, xí nghiệp để lấy cuốn sổ bảo hiểm, lương hưu khi về già. Họ bảo, về hưu rồi, thích làm gì thì làm.
Về hưu rồi, thích làm gì thì làm. Điều đó hoàn toàn đúng. Nhưng liệu lúc đó bạn có còn khát vọng mà làm những thứ mình đã từng thích? Về hưu rồi, bạn còn dám chạy theo đam mê? Về hưu rồi, bạn có còn dám trải nghiệm những thứ mà tuổi trẻ bạn ước ao?
Về hưu rồi, cuộc sống của bạn chỉ xoay quanh đôi ba ván cờ, chăm đàn gà, trông ao cá. Về hưu rồi bạn xoay quanh cháu nội, cháu ngoại, đau xương, nhức khớp… Liệu lúc đấy bạn có còn đủ nhiệt huyết, sức khỏe và tinh thần như lúc còn trẻ?
Đặt lên bàn cân: 30 năm tuổi trẻ với những khát khao, những nồng nhiệt, những đam mê, trải để đổi lấy một tương lai nhàm chán? Có phải dường như chúng ta đang phải trả một cái giá quá đắt?
Mà tương lai, liệu bạn có thể với tới?
Tương lai là một thứ gì đó vô định, chúng ta đặt niềm tin ở tương lai quá nhiều: Mai tôi sẽ làm cái này, ngày kia tôi sẽ học cái kia, ba mươi tuổi có cái này, bốn mươi tuổi cố gắng mua cái kia… Có bao giờ bạn nghĩ, liệu bạn có thể sống được đến ngày mai, đến ngày kia, đến ba mươi tuổi hay bốn mươi tuổi? Tương lai luôn bất định, chúng ta chẳng thể đoán biết được sẽ sống được đến lúc nào. Chúng ta cứ quẩn quẩn trong vùng an toàn, mà không dám bước ra khỏi nó.
Tôi đã mất bốn năm, dài đằng đẵng để học những thứ mình không thích, làm những việc mình không yêu. Bốn năm đi học đại học với một dự định tương lai như đa số mọi người: kiếm tấm bằng, xin một công việc,đến cuối đời… Nhưng bản chất con người tôi, không thể làm được điều đấy và tôi nghỉ học. Bắt đầu một cuộc sống mới, với những thử thách mới, làm những việc tôi thích, đến những nơi tôi muốn, trải nghiệm những thứ mới lạ…
Tôi tạm dừng học đại học, khi chỉ còn một thời gian ngắn nữa là tôi hoàn thành, vì đơn giản, tôi không muốn tấm bằng đại học cản trở tôi làm những điều tôi thích. Khi có bằng đại học, vùng an toàn của tôi trở nên rộng hơn, tôi sẽ phải dựa dẫm vào nó, phải phụ thuộc vào nó để có thu nhập, để có việc công việc ổn định và dần già tôi sẽ không đủ can đảm mà từ bỏ nó.
Và tôi bước ra khỏi vùng an toàn, chập chững bước đi trên con đường riêng của mình. Khởi nghiệp và kinh doanh. Còn nhớ sản phẩm đầu tiên mà tôi bán: Dầu dừa handmade. Tự tìm tòi, học hỏi cách làm: mua cùi dừa, nạo nạo, xay xay, vắt vắt rồi thì đun, rồi thì chưng. Để học làm được dầu dừa, tôi đã phải bợt cả da tay, đã phải đổ đi làm lại nhiều lần. Làm xong sản phẩm rồi, hàng không bán được tôi phải tìm cách để bán, tôi học bán hàng, học về quảng cáo, về Facebook marketing… Cố gắng học những kiến thức và kỹ năng mình cần để đi con đường và làm việc tôi thích. Tôi đọc thêm sách, học, đọc, làm việc dường như mọi lúc, mọi nơi. Rồi tôi bán thêm nhiều thứ khác, bán túi sưởi vào mùa đông, bán áo kimono cardi gan cho các bạn nữ vào mùa hè, rồi thì quần áo cho thú cưng, bảng thên thú cưng… Tôi lăn lộn với nhiều nghề để kiếm tiền, đủ để trang trải cuộc sống. Có những thời điểm, tôi nợ nần rất nhiều, chỉ ăn mì và uống nước qua ngày, vì hàng nhập về không bán được. Sau đấy tôi lại học được những bài học tìm hiểu, đo lường hay đánh giá cung cầu của thị trường trước khi bán hoặc kinh doanh một sản phẩm nào đó. Mỗi một sản phẩm, mỗi một việc tôi làm, đều cho tôi những bài học để hoàn thiện mình hơn. Và tôi vẫn luôn luôn cố gắng để mình được hoàn hảo hơn!
Hiện tại, khi ngồi viết những dòng chữ này, tôi cảm thấy mình thật may mắn, vì tôi đã chọn được con đường tôi thích, tôi đã gặp được nhiều người tốt và cơ hội lớn. Tôi không biết hai, ba mươi năm nữa tôi sẽ là ai, nhưng tôi luôn muốn để lại những dấu ấn cho cuộc đời mình, muốn khẳng định vai trò khi mình được sinh ra. Khi được làm những gì tôi thích, mỗi ngày trôi qua thật thoải mái, và thanh thản. Nếu chẳng may, phải ra đi vì bất cứ lý do gì, tôi cũng không day dứt hay nuối tiếc. Vì tôi đang sống, chứ không đơn giản là tồn tại.
Tôi đặt cho mình những mục tiêu ngắn hạn, dài hạn, luôn phá vỡ vùng an toàn của mình để có những trải nghiệm mới…
Tôi mong các bạn cũng sẽ tìm được những đích đến của cuộc đời mình, tôi mong các bạn có thêm sức khỏe thêm tự tin để theo đuổi đam mê và khát vọng sống. Hãy đặt ra những cái đích, và theo đuổi nó, việc gì bạn thích, làm bạn vui – hãy theo đuổi nó. Cuộc đời – ngắn lắm.
Hãy sống, đừng tồn tại.
Tôi biết bạn sẽ thành công. Vì sao ư? – Vì không phải ai cũng kiên nhẫn để đọc đến dòng này đâu !
Thành quả của tuổi bốn mươi, được quyết định bởi cách sống tuổi ở hai mươi.
Thegioibantin.com | VinaAspire News
Jack Bui
________________________
Tác giả: Nguyễn Tiến Trung – Co Founder & CEO tại MYCRM