Tại sao không ép người hướng ngoại trở thành một người hướng nội? Nếu không kệ được người hướng nội thì cũng đừng nói những lời tổn thương
Hướng nội không phải là tách mình ra khỏi xã hội, nó chỉ đơn giản là họ thích không gian riêng, vì vậy đừng ép họ phải trở thành người bạn cho là chuẩn mực bởi họ cũng có chuẩn mực riêng của bản thân và chỉ là nó không giống cách mà bạn nghĩ.
Người như nào được gọi là người hướng nội? Khái niệm người hướng nội có vẻ vẫn chưa được nhìn nhận chính xác và đôi khi bị đồng hóa với khái niệm nhút nhát, nhưng dù sao hai người này cũng có những điểm chung, ví dụ như ít nói, thích ở một mình, không thích đám đông, khá ít bạn, ít khi đi ra ngoài…
Điều tôi muốn nói ở đây đó là ai cũng có tính cách riêng và hãy tôn trọng tính cách của họ. Cái gì cũng có hai mặt, có người cao, có người lùn, có người thích ăn cay có người không, tương tự có người hướng nội có người hướng ngoại. Thử nghĩ xem, bạn đang không thích ăn cay nhưng người khác ép bạn phải ăn ớt thì cảm xúc của bạn ra sao?
Cũng giống vậy, thử tưởng tượng xem cả thế giới ai cũng là người hướng ngoại thì có phải sẽ khá là loạn không.
Chẳng ai không muốn có nhiều bạn cả, ai cũng muốn đi trên trường hoặc đi ngoài đường sẽ có người chào, hỏi bạn “Ê đi đâu đó, dạo này thế nào rồi?”. Hay đơn giản chỉ là đi ăn cưới, bạn có thể nghe lời phàn nàn từ một người bạn của mình rằng tao lại phải đi ăn cưới rồi, điều đó đôi khi đối với những người hướng ngoại là một điều khá phiền toái nhưng đối với những người hướng nội thì đôi khi họ lại thầm ước gì mình cũng được mời.
Vấn đề là đối với những người hướng nội là thì việc đi kết bạn với người khác là điều không dễ dàng gì, có những người có thể là họ không thích kết bạn nhưng cũng có những người là vì khó khăn khi phải mở lời, khó khăn khi không biết phải bắt đầu câu chuyện hay đơn giản chỉ là tiếp nối câu chuyện với người khác như thế nào.
Hẳn là ai cũng muốn thỉnh thoảng đi ra ngoài thay đổi không khí, nhưng với những người hướng nội thì họ chỉ muốn đi một mình hoặc có thể là đi nhóm hai ba người, với người bạn mà họ cảm thấy gần gũi nhất, thoải mái nhất. Họ cũng chẳng không có thói quen chụp ảnh lại rồi đăng lên mạng để người khác biết họ đi đâu, điều này cũng làm người khác nghĩ rằng họ thực sự chẳng bao giờ đi ra ngoài mặc dù đôi khi nhìn những bức ảnh chụp bạn bè tụ tập trên mạng họ cũng có chút ghen tị, nhưng nếu họ cũng làm điều tương tự thì họ đã chẳng là người hướng nội nữa rồi.
Còn nữa, sẽ ra sao khi những người xung quanh, ngay cả những người thân trong gia đình cũng đánh giá bạn là ru rú ở nhà khi mà ít khi thấy bạn đi ra ngoài, bạn có tụ tập trong những bữa cơm gia đình không? Câu trả lời là có. Bạn có có mặt trong những dịp quan trọng không? Cũng có.
Từ ru rú ở nhà đối với người khác có thể chỉ đơn giản chỉ là những người suốt ngày ở nhà nhưng thực sự đối với những người hướng nội khi họ nghe những từ đó, khi bị gắn với những từ đó, họ không hề vui vẻ, nó giống như một cái gì đó có phần định kiến của người khác khi nghĩ về mình.
Tại sao những người được xem là hướng ngoại, những người suốt ngày đi ra ngoài họ có thể vắng mặt trong những dịp quan trọng khá nhiều nhưng những gì người khác nghĩ chỉ là chắc họ bận, còn bạn, người được cho là hướng nội thì chỉ cần vắng mặt một hai lần thôi là bị gán ngay mác ru rú ở nhà?
Có một sự thật phũ phàng rằng tại sao phần lớn mọi người luôn cho rằng có nhiều bạn mới là tốt, tất nhiên họ nhận thức được một điều rằng trong số nhiều người bạn đó thì họ có được bao nhiêu người bạn thực sự, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là phải nhiều bạn, phải tỏ ra ta hòa đồng trước đã, điều này khiến họ cho rằng việc ai đó không có nhiều bạn là điều không tốt, nhưng họ không biết rằng suy nghĩ của họ vô hình chung làm người hướng nội cảm thấy áp lực bởi có ít bạn chính là một trong những đặc điểm của họ.
Họ không cần quan tâm bạn của những người hướng nội tốt đến đâu mà chỉ quan tâm một điều rằng họ ít bạn và điều đó không tốt. Một vài người có thể vượt qua bằng cách nói tôi chẳng quan tâm, nhưng nếu như điều đó tiếp diễn hàng năm trời thì bạn liệu có còn không quan tâm nổi nữa không? Dù thế nào đi chăng nữa thì nó cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tâm lý của họ.
Tôi chỉ muốn nói rằng bản thân những người hướng nội họ đã không dễ dàng gì rồi. Ai cũng có một cuộc sống riêng, có người lựa chọn bàng quan, không quan tâm đến những gì người khác nói, nhưng cũng có những người không lạc quan được đến như vậy. Những hành động, lời nói dù bạn cho rằng nó vô cùng bình thường nhưng cũng có thể vô tình làm tổn thương đến người khác.
Tại sao cứ muốn người hướng nội phải trở thành người hướng ngoại, muốn họ ra ngoài, muốn họ tham gia vào những bữa tiệc mà họ không muốn đi vì đơn giản họ có thể sẽ cảm thấy lạc lõng, tại sao bắt họ phải kết bạn, có nhiều bạn hơn trong khi đó không phải sở trường của họ. Những thứ bạn cho là sẽ tốt với họ nhưng thực ra đang tạo ra cho họ những áp lực vô hình khi nghĩ rằng mình không thể làm được điều đó, điều này vượt quá sức của mình.
Hướng nội không phải là tách mình ra khỏi xã hội, nó chỉ đơn giản là họ thích không gian riêng, chỉ thích ở bên những người mà họ thực sự cảm thấy thoải mái, thích âm thầm làm việc, âm thầm quan tâm người khác chứ không giỏi thể hiện ra bên ngoài.
Hãy thử đặt mình vào vị trí của những người hướng nội, nếu bạn là một người thích đi đây đi đó, nhưng người khác lại không cho bạn đi nhiều, nói rằng đi nhiều là không tốt, là lãng phí thời gian, tiền bạc, hay chỉ đơn giản là bạn là một người thích kết bạn nhưng giờ bảo bạn đừng có kết bạn linh tinh với người khác nữa, nhiều bạn rồi, đủ rồi thì bạn sẽ nghĩ ra sao. Bạn cảm thấy như nào thì người hướng nội khi bị người khác áp đặt suy nghĩ lên thì họ cũng sẽ có cảm giác như vậy.
Tại sao không bảo người hướng ngoại trở thành người hướng nội mà lại ép người hướng nội thành người hướng ngoại? Mỗi người có một điểm mạnh, điểm yếu riêng, đừng ép họ phải trở thành người bạn cho là chuẩn mực bởi họ cũng có chuẩn mực riêng của bản thân và chỉ là nó không giống cách mà bạn nghĩ.
Đừng nghĩ hay biện minh rằng bạn muốn tốt cho họ sau này bởi họ có chuẩn mực, định hướng riêng của bản thân, họ sẽ càng cảm ơn bạn hơn nếu bạn có thể đồng cảm với họ bởi có một điều chắc chắn rằng họ biết tự chịu trách nhiệm với bản thân, quyết định thay đổi hay không là của họ, phụ thuộc vào họ. Nếu họ có thành công thì đó là một điều đáng mừng, nhưng nếu tương lai họ sau này có thất bại hay dậm chân tại chỗ thì họ cũng sẽ không bao giờ quay ra trách bạn rằng vì sao lúc đó không khuyên họ đâu.
Đừng áp đặt tiêu chuẩn của bạn lên người khác, mỗi người một cuộc sống, một số phận, hãy để họ tự quyết định tương lai của mình, sẽ tốt hơn nếu bạn tỏ ra đồng cảm, khích lệ họ hơn là nói những lời dù bình thường với bạn nhưng lại vô tình tạo áp lực lên cho họ.
Thegioibantin.com | Vina Aspire News
Nguồn: cafebiz.vn