Tôi đã 68 tuổi, sau một cơn bệnh hiểm nghèo, tôi chợt nhận ra rằng con người phải lo cho bản thân mình trước tiên, không nên dành tất cả cho con cái chứ đừng nói đến việc đặt hy vọng tuổi già vào con cái.

Tôi có hai con trai. Chồng tôi làm giáo viên tiểu học ở thị trấn. Khi còn trẻ, để chồng yên tâm đi dạy, tôi đã chủ động gánh vác mọi việc ở nhà. Trước đây, ngoại trừ việc đi làm, gần như toàn bộ sức lực của tôi đều dành cho việc chăm lo cho gia đình, nấu nướng, quét tước, giặt giũ và chăm lo cuộc sống hàng ngày của hai con tôi.

May mắn thay, hai đứa nhỏ cũng chăm chỉ học hành, được nhận vào các trường đại học khá có tiếng. Vào thời điểm đó, thị trấn của chúng tôi không có nhiều sinh viên đại học, vì vậy đây là điều tôi tự hào nhất.

Bố mẹ chồng sức khỏe kém, một mình tôi nuôi cả hai đứa con. Tất nhiên, tôi sẵn sàng làm mọi thứ cho con. Tôi là người rất giản dị và hiếm khi mua quần áo mới. Tôi không cần mỹ phẩm đắt tiền nhưng tôi dùng những thứ tốt nhất cho con mình, chúng ăn uống chỉnh tề. Tôi không muốn chúng xấu hổ trước các bạn cùng lớp trong thành phố.

Tôi có một người chị gái rất tốt đã nhiều lần khuyên nhủ tôi. Chị ấy bảo thay vì tập trung toàn lực vào việc chăm sóc con cái, tôi cũng nên mua vài bộ quần áo cho mình, lúc đó tôi chỉ cười và nói, tôi muốn mặc sao cũng được, nhưng con tôi phải tươm tất.

Ngày nay, nhiều người lớn tuổi phàn nàn rằng con cái không hiếu thảo, nhưng tôi luôn tin rằng việc con cái có hiếu thảo hay không phải được tìm thấy từ cha mẹ trước tiên. Tôi cảm thấy nếu tôi đối xử hết lòng với con cái thì chắc chắn chúng sẽ tôn trọng tôi từ tận đáy lòng.

Sau này, hai đứa con lần lượt lên thành phố định cư. Vợ chồng tôi dùng hết tiền tiết kiệm để giúp chúng mua nhà trong thành phố. Vào thời điểm đó, điều kiện gần như tiên quyết để kết hôn là người đàn ông phải có nhà riêng. Tôi muốn 2 con trai tôi sẽ không cảm thấy tự ti khi đi tìm bạn đời.

Khi hai con lần lượt kết hôn thì tôi nghỉ hưu. Tôi có thể nhận được khoảng 10 triệu tiền lương hưu mỗi tháng. Tôi thấy bọn trẻ phải trả hết tiền thế chấp và tất cả các chi phí chúng có ngay sau khi có con. Cuộc sống cũng rất căng thẳng nên tôi chủ động trích 7 triệu từ lương hưu và trợ cấp cho mỗi đứa con 3,5 triệu mỗi tháng

Lúc đó tôi đã tính toán rằng phải tiêu xài tằn tiện hơn một chút. Bởi lương nghỉ hưu sau này của chồng tôi cũng có hạn. Khi ông về hưu, chúng tôi sẽ cùng nhau chăm sóc con cháu và sống một cuộc sống hưu trí với con cháu quanh quẩn bên mình.

Nhưng không ngờ một tai nạn đã làm gián đoạn hoàn toàn kế hoạch của tôi. Khi tôi vừa nghỉ hưu được 3 năm, chồng tôi đột nhiên bị nhồi máu não cấp tính khi đang dạy trên lớp. Khi hai đứa con trai vội vã từ thành phố trở về thì ông ấy đã bất tỉnh và rơi vào tình trạng thực vật.

Vào thời điểm đó, chi phí ở trong ICU là hơn chục triệu mỗi ngày. Thấy chồng hơn nửa tháng vẫn chưa khỏe, tôi bàn với bác sĩ việc muốn đưa ông về nhà. Thứ nhất, tôi có thể tiết kiệm tiền. Thứ hai, hai con tôi phải đi làm, và không thể ở bên tôi mãi trong bệnh viện.

Sau đó, tôi ở nhà một mình và đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc chồng. Cả hai con trai đều quay lại thành phố làm việc. Nhưng cuối cùng, ông ấy qua đời chỉ sau hơn một tháng xuất viện. Tôi chìm trong đau đớn một thời gian dài và không thể hồi phục. Hai vấn đề thực sự tiếp theo tôi phải đối mặt là tiền và lương hưu.

Ban đầu tôi hy vọng khi chồng tôi nghỉ hưu, lương hưu của ông ấy sẽ cao hơn nên tôi mới dám dùng lương hưu của mình để trả nợ thế chấp cho các con trai. Bây giờ chồng đột ngột qua đời, tôi không biết quãng đời còn lại mình sẽ sống như thế nào. Vì vậy, tôi đã nói với hai con trai của mình về tình huống này và nói với chúng rằng tôi không thể giúp chúng trả hết khoản thế chấp nữa.

Hai đứa nghe vậy rất không vui, nhưng chúng cũng không thể làm gì được.

Điều thứ hai là cảm giác cô đơn và sợ hãi. Bây giờ chồng đột ngột ra đi, một mình tôi không thể thích ứng được. Khi ở một mình, nhất là về đêm, tôi có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất. Nỗi cô đơn và đau đớn đó chỉ có những người từng trải qua mới hiểu được. Tôi nói với hai con trai rằng tôi không muốn ở nhà một mình và tôi muốn sống cùng chúng ở thành phố.

Nhưng không ngờ mỗii người đều có lý do riêng, nhưng nói chung là chúngkhông muốn tôi ở cùng. Lý do chúng phải đi làm và không có thời gian chăm sóc tôi. Mặc dù thái độ của chúng khiến tôi ớn lạnh, nhưng tôi không ngờ rằng bất hạnh lớn hơn sẽ đến. Đó là 10 năm sau khi chồng tôi qua đời.

Tôi biết rằng mọi người sẽ mắc nhiều bệnh lão khoa khác nhau khi già đi, chẳng hạn như lượng đường trong máu cao và huyết áp cao. Tôi đã chuẩn bị cho điều này, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ mắc bệnh ung thư.

Mùa đông năm ngoái, cơn cảm lạnh của tôi không khỏi, tôi ho liên tục suốt nửa tháng. Tôi gọi hai con trai và nhờ chúng đi cùng đến bệnh viện, nhưng cả hai đều nói rằng chúng rất bận công việc. Sau đó, tôi nhờ một người chị lớn tuổi đi cùng tôi đến bệnh viện. Đột nhiên, bác sĩ nói với tôi rằng tôi bị ung thư phổi.

Tôi gọi ngay cho con trai với đôi tay run rẩy và yêu cầu chúng quay lại càng sớm càng tốt. Bác sĩ nói rằng tôi đã phát hiện sớm và nếu phẫu thuật kịp thời thì vẫn còn khả năng chữa khỏi.

Chi phí nằm viện rất cao. Ban đầu tôi nghĩ bọn trẻ sẽ làm bất cứ điều gì để phẫu thuật cho tôi vì tôi còn chưa 70 tuổi. Bác sĩ cho biết, chỉ cần ca phẫu thuật thành công, bệnh nhân vẫn sẽ có kết quả tốt nếu kiên trì uống thuốc giai đoạn sau.

Không ngờ chính số viện phí khổng lồ này lại cho phép tôi nhìn rõ mặt các con mình. Chúng đã tranh cãi nảy lửa về tiền bạc trước mặt các bác sĩ và y tá trong bệnh viện. Thằng cả nói nó phải trả hết tiền thế chấp, còn thằng út nói rằng nó mới mu axe.

Cuối cùng, tôi bảo bác sĩ chỉ cần kê đơn thuốc cho tôi và tôi sẽ về nhà uống thuốc.

Khi tôi về đến nhà, chị gái tôi biết chuyện, đến thăm nói rằng tôi không nên đưa hết tiền cho bọn trẻ. Sau khi bọn chúng mua nhà, tôi vẫn dùng cả lương và lương hưu để trả nợ thế chấp? Bây giờ tôi không có tiền và lại bị bệnh.

Bác sĩ bảo tôi bị ung thư, lúc đó tôi không khóc. Nhưng tôi đã không kềm được trước những lời chất vấn của chị gái mình. May mà chị tôi kiên quyết dùng tiền riêng để trang trải chi phí phẫu thuật cho tôi. Tôi muốn dùng kinh nghiệm của mình để nói với tất cả những bậc cha mẹ. Cha mẹ yêu thương con cái là điều đương nhiên, nhưng con cái yêu thương cha mẹ là bản chất của con người. Cha mẹ nào cũng mong con mình sống tốt, nhưng những người già khôn ngoan đều hiểu một sự thật: đó là điều kiện tiên quyết để lo cho con cái là phải lo cho bản thân mình trước tiên. Chỉ có sống tốt thì ta mới không trở thành gánh nặng cho con cái, để về già không bị ghét bỏ. Những người già như tôi đều dành hết tâm sức và tiền bạc cho con cái. Cuối cùng, khi không có tiền và ốm đau, tuổi già sẽ thực sự khó khăn. Con cháu có phúc riêng, còn trẻ khỏe, có sức kiếm tiền, ngược lại cha mẹ ngày càng già đi, thân thể càng ngày càng yếu đi. Nếu không tiết kiệm được một ít tiền hưu trí cho bản thân thì những năm sau này sống như thế nào?

Cuối cùng, tất cả các bậc cha mẹ nên lo cho bản thân mình trước, sau đó mới đến chăm sóc con cái. Tôi cũng mong rằng tất cả những người già đều có thể được chăm sóc khi về già, có người để nương tựa và được con cái đối xử tốt.

Bây giờ tôi không còn mong các con về thăm tôi thường xuyên nữa, chỉ cần chúng nhớ đến tôi và thỉnh thoảng gọi điện chào hỏi là tôi hài lòng. Suy cho cùng, chúng có cuộc sống riêng để sống và chúng cũng có trách nhiệm phải gánh chịu. Nhìn lại quá khứ, lòng tôi đầy cảm xúc. Dù không được hưởng “hạnh phúc gia đình” theo nghĩa truyền thống nhưng tôi cũng nhận thức sâu sắc về sự vô thường và biến đổi của cuộc sống. Tôi tin rằng trong những ngày tới tôi sẽ trân trọng cuộc sống, thời gian của mình hơn và tận hưởng những khoảng thời gian vui vẻ mỗi ngày.

Thế giới bản tin

Vina Aspire – Vững bảo mật, trọn niềm tin

https://www.webtretho.com/f/goc-lam-me/toi-68-tuoi-luong-huu-10-trieu-sau-mot-tran-bao-benh-moi-hieu-ra-ban-chat-con-nguoi-la-lanh-lung-con-cai-cung-khong-ngoai-le