Tình yêu golf của cựu tổng thống Mỹ Bill Clinton
Clinton (trái) trong một lần đọ sức với đương kim tổng thống Barack Obama trên sân golf. Ảnh: AP.
“Điều tôi ước muốn là không bao giờ phải ngủ để hoàn tất công việc nhiều nhất có thể. Nhưng tôi nhận ra rằng đến sân golf là một phần quan trọng trong đời sống tinh thần của tôi”, đó là thừa nhận của tổng thống Bill Clinton – một trong những tổng thống Mỹ để lại nhiều dấu ấn và có tầm ảnh hưởng trong một thời gian dài ngay cả sau khi từ nhiệm.
Trên sân golf, ông cũng là tổng thống Mỹ duy nhất hạ được điểm chấp của mình trong lúc đương nhiệm. Ông nói đơn giản bởi vì ông được chơi nhiều với các tay golf chuyên nghiệp và được họ cho nhiều lời khuyên bổ ích.
Ông thích chơi golf với bạn bè nhưng ông cũng rất thích chơi golf một mình. Đơn giản là tự vượt qua chính mình như ông đã bình luận về môn golf và hơn nữa là thư giãn trước những áp lực công việc.
Khi còn là thống đốc bang Akansas, ông thường đến sân golf vào lúc 6 30 chiều nhưng vẫn kịp kết thúc vòng golf 18 lỗ. Có một lần Clinton đã hủy cuộc hẹn gặp vì quá căng thẳng, ông đến chơi hockey và sau đó đi thẳng ra sân golf. Hôm đó ở hố golf par 4 dài 435 yard, Clinton đã có cú phát chừng 260 yard nhưng bóng nằm dưới cây. Bằng gậy sắt số 3 ông đã đưa bóng thẳng vào lỗ golf. Cú eagle hạnh phúc. Ông chẳng nói được với ai, nhưng ông biết ông sẽ không bao giờ quên.
Đi theo ông là 7 xe buggy. Nhân viên an ninh, văn phòng và phóng viên. Đăc biệt là người phụ tá mang theo bộ khóa mật mã vũ khí hạt nhân cùng bộ điện đàm để tổng thống có thể nói chuyện với các nhà lãnh đạo thế giới. Nhưng ông không muốn tất cả những điều đó. Ông chỉ muốn tập trung vào cú đẩy bóng.
Clinton cũng cho rằng thế giới có thể sẽ thoải mái hơn một chút nếu tất cả các nguyên thủ chơi golf. Theo ông, golf là một môn chơi khi bạn chơi với người khác sẽ hàm chứa sự tôn trọng và tình cảm của cộng đồng nhân loại. Và rằng rất khó để phủ nhận giá trị sự tồn tại của đối tác cùng chơi. Thế nên nếu người ta cời gian. Bạn không thể chơi tốt khi bạn nghĩ về điều khác. Và sân golf cũng là nơi, mặc dù xung quanh là những nhân viên mật vụ, nhưng lại là nơi gần nhất mà tôi có được cảm giác mình là một người bình thường. Tôi được thoải mái hòa mình vào thiên nhiên và nhớ về những ký ức tuổi thơ.
Một tháng ông chơi golf bao nhiêu lần?
Vào mùa hè trung bình khoảng 5 lần, các thời gian khác khoảng 3 lần. Ngoài ra tôi tập chơi khoảng cách ngắn tại sân tập hồi còn ở Nhà Trắng.
Tại sao công chúng và báo giới không phê bình ông chơi golf?
Tôi nghĩ họ thấy tôi làm việc rất nhiều. Nếu tôi không xử lý hết công việc, chắc sự việc sẽ khác. Nhiều lần tôi đã ép buộc tôi phải đi chơi golf vì tôi rất thích làm việc. Nếu cần thiết tôi làm việc không ngủ. Điều tôi ước muốn là không bao giờ phải ngủ để hoàn tất công việc nhiều nhất có thể. Nhưng tôi đã nhận ra, đến sân golf là một phần quan trọng đời sống tinh thần của tôi.
Ai là thầy dạy golf tốt nhất?
Có thể là Greg Norman. Tại Royal Melburn 1996 chúng tôi chơi cùng nhau. Tôi bỏ xe golf và đi bộ. Cú phát đầu tiên tôi đánh bị hook ra ngoài biên. Còn cú đánh thứ hai khá tốt. Greg Norman đã nói: “Bây giờ ông có hai sự lựa chọn. Nếu ông muốn thể hiện mình là một tay golf khá tốt, thì tôi sẽ để mặc ông. Nếu ông muốn có một bài học 18 hố golf, tôi sẽ hướng dẫn ông, nhưng lúc đó ông sẽ có số điểm cao hơn”. Tôi bảo, “Tôi muốn có bài học 18 hố golf”. Và tôi học được nhiều điều.
Năm 1993 tôi cũng chơi với Jack Nicklaus hai ngày liên tục. Tôi chỉ nghe ông nói nhưng học được khá nhiều. Tôi từng chơi một lần với Arnold Palmer. Hôm đó tôi đánh rất tồi nhưng đẩy bóng khá tốt. Nhưng người mà tôi đã cùng chơi vài lần và thích cùng chơi lại là Amy Alcott. Một phụ nữ đáng yêu và là một tay golf nữ vĩ đại.
Golf có còn là môn chơi quý tộc?
Không. Tôi nghĩ nó đúng phần nào khi tôi còn bé. Lúc đó thành phố chỉ có vài sân.Còn bây giờ có bao nhiêu là sân công cộng tốt và thực tế đây là môn chơi của tầng lớp trung lưu.
Ông có đọc tạp chí và sách về golf?
Tôi đọc tạp chí golf trên máy bay (Air Force One). Tôi thích tiểu thuyết hay về golf như The Legend of Bagger Vance. Và tôi thích các cuốn sách cũ về golf. Tôi đọc Ernest Jones’ Walter Hagen và Ben Hogan.
Ông xem golf trên TV nhiều không?
Rất nhiều. Chúng tôi không có Golf Channel ở nhà Trắng nhưng có ở nhà riêng New York. Một lần tại hội nghị G8 ở Nhật tôi đã xem British Open cả đêm và không ngủ. Bây giờ khi mà Hilary hay vắng nhà tôi xem nhiều lúc đêm khuya.
Ông biết được gì từ người cùng chơi?
Golf giống như cuộc đời từ nhiều khía cạnh. Cuộc đấu quan trọng nhất là cuộc đấu với chính mình. Vết thương lớn nhất là do chính mình gây ra. Và bạn nhận được nhiều đổ vỡ mà đáng ra không phải nhận – và ngược lại. Vì thế đừng bao giờ chán nản khi bạn gặp phải một ngày tồi tệ.
Ông đã chơi cùng lãnh tụ nước ngoài chưa?
Tôi chơi với thủ tướng Canada Chretien vài lần. Tôi cũng chơi với thủ tướng Singapore Goh Chok Tong. Một lần tôi chơi 6 hố golf với Tony Blair – anh ấy chưa từng chơi golf trước đó nhưng là một vận động viên khá. Tôi thỏa thuận: “Tony, tôi sẽ phát hai bóng, tiếp theo anh sẽ chơi quả tốt nhất. Anh cầm gậy và đánh bóng theo cách tôi chỉ dẫn”. Blaire đã có 4 par, một bogey, và một double bogey, mặc dù anh chưa bao giờ chơi trước đó. Tôi chỉ giúp hộ cú phát bóng đầu, còn lại do anh ta tự thực hiện. Kết quả của anh làm tôi nghĩ mình đã có sự nghiệp thứ hai với tư cách một thầy dạy golf.
Đặc vụ bao quanh như vậy có khi nào ông mất bóng không?
Có chứ. Khi tôi đánh bóng ra ngoài biên hay xuống nước. Nhiệm vụ của họ là quan sát xung quanh chứ không phải theo dõi bóng. Nhưng nhiều người trong số họ chơi golf nên có thể họ nhìn bóng.
Theo Tạp chí Golf Việt Nam