Bài thơ “Lời nói dối cao thượng” – Tận đến khi lớn khôn tôi mới hiểu, vì thương con nên cha nói dối
LỜI NÓI DỐI CAO THƯỢNG
Thuở còn thơ con thường nghe cha nói.
Con ăn đi cha không đói đâu con.
Lúc ăn xong nếu không hết vẫn còn.
Cha ăn nốt, cha kheɴ ngon đấy chứ.
Khi lớn khôn con nhớ về quá khứ.
Cha thường mang chiếc áo cũ vá vai.
Đi dép lốp có lúc sút cả quai.
Quần áo mới cha cất hoài không mặc.
Cha nói mình thích mặc bền ăn chắc.
Nhường hết áo quần vải vóc cho con.
Cha bảo con cần quần áo đẹp hơn.
Còn cha mặc áo rách sờn cũng được.
Phải mưu sinh cha một mình xuôi ngược.
Lo việc nhà lo việc nước việc dân.
Cha luôn dạy con phải sống nghĩa nhân.
Không lãng phí phải chuyên cần sớm tối.
Mãi sau này con biết cha nói dối.
Và biết mình đã có lỗi với cha.
Cha là tấm gương chân chính thật thà.
Vì nhường cho con mà cha nói thế.
Khuyết danh
**
CHA TÔI
Tuổi xế bóng cửa nhà vắng vẻ
Bao yêu thương tươi trẻ cuộc đời
Cha dành dụm hết cho tôi
Cho anh, cho chị, cho thời trẻ trung!
Đời vất vả điệp trùng gian khó
Thuở cơ hàn không có cơm ăn
Mờ sương cha đã gấp mành
Rong trâu cày ải dạ đành đói meo!
Cái nghèo đói cứ theo cha mãi
Bởi neo vườn nhà lại đông con
Ngược xuôi thân xáç mỏi mòn
Đạp xe buôn bán cho con đỡ rầu!
Khi con lớn tгắɴg đầu cha bạc
Mẹ xa cha ᴛaɴ ᴛác cõi ʟòɴg…!
Thân già một bóng cнênh chông
Các con Nam, Bắc xa vòng tay cha!
Quê nhà đó buồn và cha nhớ
Nhớ vợ hiền thêm nhớ con yêu!
Cầu mong trời phật thương nhiều
Cho cha khỏe mạnh sớm chiều bên con!
Tác giả: Đặng Minh Mai
Thế giới bản tin | Vina Aspire News
Nguồn : https://cuocsonghp.com/?p=16981
Vina Aspire – Vững bảo mật, trọn niềm tin