Người biết đủ chính là hạnh phúc nhất: Trên đời này không có gì là không buông bỏ được!
Hạnh phúc không phải là khi chúng ta được thỏa mãn những gì mình truy cầu, mà là khi chúng ta buông xả được những gì mình truy cầu. Hạnh phúc là khi chúng ta biết ý thức về giá trị mà cuộc sống đem lại, đừng để vật chất trở thành chủ nhân sai khiến cuộc đời mình.
Ngày nay, khi ai nấy đều cảm thấy cuộc sống xô bồ, bon chen, nhiều áp lực, rất khó có thể tìm được một cuộc sống vui vẻ. Mỗi người đều đang miệt mài đi kiếm tìm niềm vui, niềm hạnh phúc cho riêng mình, tuy nhiên hạnh phúc ở đâu? Hạnh phúc là gì? Không ít người trong chúng ta vẫn đang kiếm tìm trên con đường vô định của mình.
Gần đây tôi đọc được một câu chuyện nhỏ: Có hai mẹ con nhà nọ ra chợ mua đồ, trên đường hai mẹ con đi ngang qua cửa hàng bán bánh, hương thơm trong quán ngào ngạt bay ra, bay ra từng đợt. Nhìn những chiếc bánh thơm ngon trong tủ như muốn níu giữ bước chân cậu bé, cậu đứng đó bất động, mắt không rời khỏi những chiếc bánh vừa thơm, vừa béo ngậy kia.
Mẹ cậu bé đoán được con mình muốn gì nên cho cậu vào quán chọn một chiếc bánh mình thích nhất, mua cho cậu một chiếc. Cậu bé chọn cho mình một chiếc bánh trứng bọc sô cô la béo ngậy, khi ông chủ tiệm gói chiếc bánh lại đưa cho cậu bé, cậu như không thể chờ đợi lâu thêm được nữa mà muốn ăn nó ngay lập tức.
Tuy nhiên mẹ cậu bé lại không cho cậu ăn ngay, nguyên nhân vì thời gian cũng đã gần trưa, mẹ cậu sợ cậu ăn bánh bây giờ thì sẽ không ăn cơm được nữa. Mẹ cậu bé nói cậu mang về nhà, sau khi ăn cơm rồi mới được ăn. Cậu bé đang vui mừng vì được mẹ mua bánh cho, nhưng giờ lại không được ăn ngay nên nổi cơn giận dỗi, cậu khóc thảm thiết, dù mẹ cậu có dỗ kiểu gì, cậu cũng không chịu nín khóc, mọi người đi đường ai nấy cũng nhìn vào hai mẹ con không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Vừa hay lúc đó có một lão hòa thượng đi qua, chứng kiến cảnh tượng từ đầu đến cuối, đột nhiên ngộ được một điều: “Trước lúc mẹ cậu bé mua bánh cho cậu, vốn dĩ cậu cũng chẳng có gì, nay mẹ cậu bé lấy bánh lại, cùng lắm cũng chỉ là quay lại tình cảnh ban đầu, không được gì, mà cũng chẳng mất gì? Cớ sao phải tổn thương như vậy”?
Trên đời này không có điều gì là không có không được, tất cả đều có thể buông bỏ được.
Kỳ thực quay lại nhìn cuộc sống xung quanh chúng ta, cũng không ít người như cậu bé kia, đôi khi chỉ vì những điều nhỏ nhặt vốn dĩ ngay từ đầu không có nhưng sau này lại không thể không có.
Ví như phải có bạn trai đưa đón, phải có vợ chuẩn bị quần áo mỗi ngày khi đi làm, phải xem một tiết mục truyền hình nào đó, phải uống cà phê mỗi sáng, phải gặp gỡ bạn bè mỗi cuối tuần…, khi không được thỏa mãn thì hờn giận, tức tối, tự chuốc khổ vào thân.
Cuộc sống vốn dĩ trước đây không có điều đó, bản thân cũng chẳng sao, bây giờ thì lại như kiểu không thể không có, thậm chí có người không dùng một sản phẩm nào đó, một thương hiệu nào đó thì như thể trời đất đảo điên, đã bị nó trói buộc mất rồi.
Đương nhiên, được người khác chăm sóc bản thân hay được thỏa mãn những nhu cầu của mình cũng không phải là điều gì đó xấu cả, chỉ có điều, vạn sự trên đời, có được thì cũng có mất, mọi thứ đều cần có sự cân bằng.
Trước đây có một lão ngư ngồi câu cá bên bờ sông, nhưng mấy tiếng đồng hồ qua đi mà không câu được con cá nào. Bình rượu cũng đã vơi dần, lại cộng với ánh nắng mặt trời khiến cho lão ngư đầu óc mơ màng, không biết rằng có một con cá đã cắn câu. Con cá cố thoát chạy nên kéo mạnh cần câu làm cho lão bừng tỉnh, nhưng khi lão ngư đứng dậy toàn thân lại mất thăng bằng, lảo đảo qua lại rồi ngã xuống sông.
Lúc đó có một đứa trẻ cùng ông nội mình đi qua đó trông thấy, đứa trẻ ngây thơ hỏi: “Ông ơi, đây là lão ngư câu được cá hay là cá câu được lão ngư vậy”?
Là chúng ta câu cá, hay cá câu chúng ta? Kỳ thực đây là vấn đề đáng để cho chúng ta suy ngẫm.
Thử nghĩ khi chúng ta thích một món đồ nào đó, nhưng lại không có được, điều đó khiến cho chúng ta không vui, vậy chả phải chính món đồ đó khiến chúng ta không vui hay sao? Vậy nên, có những lúc, vui vẻ, hạnh phúc không phải là khi chúng ta được thỏa mãn những gì mình truy cầu, mà là khi chúng ta buông xả được những gì mình truy cầu.
Đừng cho rằng, trên thế gian này có thứ gì, mình có thứ đó, như vậy mới là vui vẻ hạnh phúc, đừng cho rằng trên thế gian này có điều gì đó mình không thể buông xả được.
Cũng ví như đứa trẻ kia, khi chưa được mẹ mua bánh. Vốn dĩ đứa trẻ kia nó không có gì cả, dù sau khi có bị lấy đi chiếc bánh kia thì cùng lắm cũng chỉ là trở về như lúc ban đầu mà thôi, có gì đáng phải đau khổ như vậy?
Chúng ta đến trong cát bụi, rồi cũng về với cát bụi, vậy thì trong khoảng thời gian giữa đến và đi đó, có nên chăng hãy sống một cuộc sống an nhiên tự tại, học cách biết thỏa mãn với lòng mình, buông bỏ những truy cầu không cần thiết để lòng được nhẹ bước thênh thang.
Giá trị, nó là thứ không tuyệt đối, khi ta truy cầu một thứ gì đó thì khi đó nó có giá trị, nhưng khi ta không truy cầu nó nữa, nó sẽ trở lên không còn ý nghĩa gì nữa. Cũng ví như một chiếc Iphone, với người hâm mộ nó thì đó là thứ không thể thiếu bên mình, thời thời khắc khắc đều giữ nó bên mình, trân quý như sinh mệnh của chính mình vậy.
Nhưng đối với những người không hâm mộ nó, thì nó cũng chỉ như những chiếc điện thoại thông minh bình thường khác, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Con người khi truy cầu niềm vui, sự hạnh phúc vào những vật chất bên ngoài, cũng đồng nghĩa tự đeo gông cùm cho chính mình. Buông bỏ dục vọng vào những thứ không thực sự cần thiết bên ngoài chính là con đường nhanh nhất đưa chúng ta đến bến bờ hạnh phúc, hạnh phúc đích thực không phải là khi được thỏa mãn những gì mình muốn có mà là buông xả được những gì mình muốn có.
Theo Vạn điều hay
Thế giới bản tin | Vina Aspire News
Vina Aspire – Vững bảo mật, trọn niềm tin
Nguồn : https://tapchithanhcong.org/song-dep/nguoi-biet-du-chinh-la-hanh-phuc-nhat-tren-doi-nay-khong-co-gi-la-khong-buong-bo-duoc.html